Trương Thúy Chi không quan tâm lúc này mẹ đang có tâm trạng thế nào mà trở về căn phòng cũ trước đây của mình, phát hiện giờ đã được chuyển thành phòng học cho em trai cô.
Chiếc giường đơn lúc trước đã trở thành kệ đựng đồ lặt vặt, bên trong không còn tìm được chút dấu vết nào chứng minh cuộc sống trước kia của cô!
Vốn đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.
Trương Thúy Chi hạ rèm xuống, đi đến trước phòng em trai, lấy từ trong tủ ra hai quả táo.
Tất cả đồ ăn ngon ở nhà đều ở trong phòng em trai, bình thường cô còn không được ngửi, nếu là kiếp trước, có đánh chết cô cũng sẽ không bao giờ đến phòng em trai tìm đồ ăn!
Cô ra sân rửa sạch táo, đưa cho người đàn ông của mình một trái rồi nói: “Ăn đi.” Cô nói rồi lại sợ lát nữa anh không ăn nên liền đưa thẳng vào miệng anh.
n Chí Cương không ngờ cô lại làm như vậy, liền cầm lấy quả táo cắn một miếng lớn.
Trương thị thấy con gái như vậy thì không khỏi tức giận, cho rằng cô quá tham ăn, về nhà mẹ còn giành đồ ăn với em trai.
Nhưng nghĩ đến ti vi, cuối cùng bà ấy cũng nhịn không nói gì, cười giả lả nhìn con rể hỏi: “Tiểu Cương, con có thể xin một phiếu mua ti vi không?”
n Chí Cương đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay vợ mình lại kiên nhẫn không làm ầm ĩ, hóa ra là vì cái này, một cái vé ti vi cũng không khó lắm, anh đang định đáp không thành vấn đề.
Đùi chợt bị bàn tay nhỏ bé dưới gầm véo một cái thật mạnh, n Chí Cương chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Mẹ, anh ấy làm gì có bản lĩnh lấy được vé ti vi? Cái đó làm sao mà dễ lấy thế được!" Trương Thúy Chi nói xong lại cắn một miếng táo.
Bàn tay trắng như ngọc đặt trên đùi người đàn ông dưới gầm bàn cũng không rút lại ngay.
Trương thị nghe con gái nói thế thì không nói gì nữa, đến khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay con rể, mắt bà lại sáng lên nói: "Tiểu Cương, đồng hồ trên tay con chắc đắt lắm nhỉ.
Kiểu dáng trông khá đẹp."
n Chí Cương lập tức hiểu ý của mẹ vợ, đang định nói hôm nào sẽ mua một chiếc để tặng quà thì bắp đùi lại truyền tới cơn đau nhức.
Trương Thúy Chi không khỏi muốn trợn mắt lên, tại sao trước kia cô không nhận ra rằng mẹ cô chỉ đang đổi cách để vơ vét đồ nhỉ?
Chẳng lẽ bà ấy không thấy cổ tay của cậu con rể mới này vẫn đang còn bị băng bó à? Cho dù chỉ là diễn thôi, bà ấy cũng nên hỏi xem tại sao cổ tay anh bị thương chứ?
Trong mắt bà ấy chỉ nhìn thấy cái gì vơ vét được thôi à?
Sau khi ngăn n Chí Cương tiếp lời mẹ mình.
Trương Thúy Chi mở miệng nói: “Mẹ, anh ấy đi mượn thôi.
Con rể mới đến thăm họ hàng, con sợ người trong làng chê cười con lấy người không tốt nên mới đặc biệt bảo anh ấy đi mượn, trở về còn phải trả cho người ta nữa!"
n Chí Cương khó hiểu nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh mình, trước đây cô luôn nghĩ cách để có lợi cho nhà mẹ đẻ, bây giờ lại đang làm gì thế này?
Trương thị liên tục mở miệng hai lần đều không lấy được gì, tức giận trừng mắt nhìn con gái, cảm giác cô mới gả đi chưa đầy một năm mà lòng dạ đã hướng về người ngoài, thời gian lâu dần thì còn thế nào nữa!
Lúc này, Trương Thúy Chi nói với mẹ mình: "Mẹ, tay của Chí Cương bị thương rồi, lát nữa con phải đạp xe về.
Dạo này anh ấy phải lên trạm y tế trên thị trấn để kiểm tra tay!"
Trương thị nghe vậy thì tức giận hồi lâu không tìm lại được giọng nói mình, đến nửa ngày, cái gì cũng không mang tới, lại còn muốn mang xe đạp về.
"Bố con đang ngoài ruộng, để mẹ đi gọi ông ấy, hai đứa cứ ở đây ăn cơm xong hẵng về." Bà ấy nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi nhìn mẹ rời đi, Trương Thúy Chi đưa quả táo chưa ăn hết cho người đàn ông của mình, sau đó đưa tay chạm vào túi quần của anh.
n Chí Cương bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, nơi cô chạm vào có cảm giác tê dại khó tả, anh quay mặt sang một bên nhìn người trước mặt hỏi: “Làm gì vậy?” Trong giọng nói có chút khàn khàn mê hoặc.
Trương Thúy Chi không để ý đến anh, tay vẫn tiếp tục mò mẫm móc tiền rồi trực tiếp lấy ra.
Cô nhớ rõ trước kia mỗi lần anh đến đây đều mang theo một đống quà không nói, lại còn đưa thêm năm mươi tệ.
Trương Thúy Chi nhét số tiền thu được vào túi, lấy quả táo ăn dở từ tay người đàn ông rồi tiếp tục ăn.
"Số tiền này em tịch thu, sau này anh không được lén em đưa tiền cho người nhà em nữa, nếu không em sẽ xử lý anh."