Thập Niên 80 Con Đường Mỹ Thực

Vào ngày đại hội thể thao bắt đầu, tất cả giáo viên và học sinh của trường đều tập trung tại sân trường. Cũng may trường trung học phổ thông Ngũ Trung có cơ sở vật chất tốt, nên mới có thể chứa được nhiều học sinh cùng một lúc. Mọi người ngồi thành vòng tròn ở rìa sân thể dục theo thứ tự cấp lớp để có thể theo dõi cận cảnh toàn bộ trận đấu.

Đầu tiên bắt đầu là cuộc thi nhảy xa, nhà trường thông báo trên loa phát thanh, các thí sinh tham gia thi đấu có thể vào sân, Nhiều nam nữ lần lượt đứng dậy từ mỗi lớp và đi về phía trung tâm sân thể dục.

Nhóm sáu người học lớp một năm nhất là đặc biệt bắt mắt nhất, đồng phục học sinh màu xanh và trắng đan xen, mặc trên người của những học sinh khác nhìn thì đều giống nhau, nhưng khi mặc trên người của mấy người Thẩm Lâm Xuyên, thì trông giống như người mẫu. Với bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài, ngay cả Tôn Triều Dương dù hơi mũm mĩm cũng trông có vẻ vạm vỡ hơn.

Không biết có phải ngày càng cao hơn hay không mà Hứa Cẩm Vi hiện đã cao khoảng 1,67 mét, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc chiếc áo phông ngắn tay màu trắng càng tôn lên nước da trắng ngần của cô và quần đùi thể thao màu xanh lam giúp đôi chân của cô trông thon gọn và thẳng hơn, đứng cùng nhóm nữ sinh có làn da thô và vàng sậm, cô càng trở nên nổi bật, thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai.

"Trời ơi, nữ học thần lớp 1 năm nhất xinh đẹp đến vậy sao?" Nhiều học sinh đã nghe danh tiếng của hai học thần trong lớp 1 năm nhất, nhưng trường lớn như vậy, nên không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Vì vậy, đây là lần đầu tiên nhiều người được nhìn thấy nữ học thần trong truyền thuyết.

"Nam học thần cũng rất đẹp trai, chính là người đang nói chuyện với cô ấy!"

"Họ thực sự đang hẹn hò à?"

"Ai biết được, sáu người bọn họ thường là đồng hành cùng nhau, khó có thể phân biệt được ai trong số họ đặc biệt thân thiết với nữ học thần."

"Ài... lớn lên vừa đẹp lại vừa có thành tích xuất sắc như vậy, thật sự là không có thiên lý a."

"Còn không phải vậy sao..." Nhiều người than thở một phen, sau đó chuyển sự chú ý sang trận thi đấu.


Cuộc thi nhảy xa không phải là môn nhảy xa đứng nghiêm rồi nhảy mà đó là một bước nhảy xa chạy nước rút đòi hỏi phải chạy một quãng đường nhất định trước khi nhảy xa. Vì vậy, về mặt kỹ thuật vẫn khó khăn, nếu nhảy không tốt, có khả năng sẽ bị ngã.

Dù những ngày qua đã tập luyện khẩn trương nhưng khi thực sự đứng trên sân và được hàng trăm học sinh theo dõi, các thí sinh chắc chắn sẽ cảm thấy hồi hộp. Khi trận đấu bắt đầu, một số người đã phạm sai lầm, mặt xám mày tro trở về trong đội ngũ.

Đến lượt Thẩm Lâm Xuyên, Hứa Cẩm Vi lo lắng cậu sẽ bị ảnh hưởng cảm xúc căng thẳng của những người đi trước, nên cô đi tới vỗ nhẹ vai vào cậu, nói: "Đừng căng thẳng, cứ biểu diễn bình thường đi."

"Được."

Có lẽ sự khích lệ của Hứa Cẩm Vi đã có tác dụng, màn trình diễn của Thẩm Lâm Xuyên lần này khá tốt, tất cả các động tác đều được hoàn thành trong một lượt, cậu ấy đã nhảy được năm mét hai, trở thành số điểm cao nhất cho đến nay, khi kết quả của cậu được công bố trên loa phát thanh, cậu ngay lập tức nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ đám đông.

"Anh ơi! Anh thật tuyệt vời!" Thẩm Lâm Hải bước tới và ôm anh trai mình.

Tuy nhiên, ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên lại lướt về phía Hứa Cẩm Vi cách đó không xa, nhìn thấy cô đang bận khởi động không để ý tới mình, cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng.

Tôn Triều Dương cũng đang xếp hàng chờ tham gia cuộc thi nhảy xa, sau khi nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên khác thường, liền nháy mắt với cậu ta và nói: "A Xuyên, Vi Vi nhìn cậu nhảy xong rồi mới khởi động, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi cậu."

"Thật sao?" Ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên không khỏi sáng lên.


"Đương nhiên." Tôn Triều Dương tiến lên, kéo Thẩm Lâm Hải ra, như hai anh em tốt mà choàng vai Thẩm Lâm Xuyên, thấp giọng nói với cậu: "A Xuyên, tâm tư của cậu anh em đều đã nhìn ra, cậu tính thổ lộ khi nào a?"

"Thổ lộ cái gì? Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì?" Thẩm Lâm Xuyên lỗ tai đột nhiên đỏ lên.

"Này, Vi Vi lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu cậu không ra tay nhanh lên, chỉ sợ sau này sẽ có nhiều đối thủ hơn." Tôn Triều Dương cười hắc hắc, cũng chạy đi khởi động.

"Các cậu đang nói chuyện gì?" Hứa Cẩm Vi khởi động trở về, tình cờ nhìn thấy Tôn Triều Dương cười quái dị chạy đi, Thẩm Lâm Xuyên sắc mặt đỏ bừng, nhưng cô rốt cuộc cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao Thẩm Lâm Xuyên vừa mới làm xong vận động, bị đỏ mặt gì đó đều là những phản ứng bình thường.

"Không, không có gì, đi thôi, đi thôi." Thẩm Lâm Xuyên khô khan nói.

"Được rồi." Hứa Cẩm Vi mỉm cười với Thẩm Lâm Xuyên, con gái mười tám thay đổi lớn, cô hiện giờ ngày càng càng gầy đi, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên tinh tế lập thể hơn, khi cười rộ lên lông mày và đôi mắt cong lên như đang tỏa sáng.

Sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên không khỏi càng đỏ hơn...

Với cân nặng của Tôn Triều Dương, việc tham gia môn nhảy xa chỉ bằng một phần nhỏ cân nặng của cậu ấy. Ngược lại, Thẩm Lâm Hải thể hiện rất tốt và nhảy được 5,4 mét, nếu như không có ngoài ý muốn, chắc chắn cậu ấy sẽ có thể giành được vị trí đầu tiên.

Thẩm Lâm Hải cảm thấy khá xấu hổ khi giành được vị trí đầu tiên từ tay anh trai mình, nhưng Thẩm Lâm Xuyên không để tâm mấy chuyện như vậy, cậu cười nói đùa: "Anh nhảy xa không bằng em, nhưng một chút nữa thi nhảy cao, nhất định chức vô địch em không qua được anh."


"Đó là điều chắc chắn! Anh ơi, anh là nhất!"

Nhóm nam sinh nhanh chóng kết thúc phần thi, sau đó đến lượt nhóm nữ sinh thi đấu.

Tốc độ, sức mạnh và sức chịu đựng của nữ sinh không thể so sánh được với nam sinh, vì vậy bước nhảy xa của nữ sinh về cơ bản chỉ dao động trong khoảng ba mét và bốn mét. Nhưng khi đến lượt Hứa Cẩm Vi, phong thái của cô đột nhiên thay đổi, cô lao ra như một cơn gió, vừa lao đi, cô nhanh chóng vung hai tay về phía trước, đẩy hông, duỗi toàn bộ cơ thể rồi nhảy về phía trước, toàn bộ cơ thể của cô dường như bay ra ngoài và tiếp đất vững chắc cách đó năm mét.

Mọi người đều sửng sốt, chờ đợi hồi lâu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Thầy Trương, chủ nhiệm lớp 1 năm nhất, lại càng phấn khích hơn. Đây là một khoảng cách rất xa ngay cả với nam sinh. Việc một nữ sinh mảnh khảnh có thể nhảy với thành tích tốt như vậy quả là một kỳ tích. Có vẻ như giải quán quân nam và nữ của nội dung nhảy xa đầu tiên thuộc về nhóm của họ.

Tiếp theo là nhảy cao, độ khó cao hơn nhảy xa, chạm cột và ngã nhiều lần là chuyện bình thường. Tuy nhiên, các học sinh lớp 1 năm nhất vẫn thi đấu xuất sắc, Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi đã xuất sắc giành được vị trí nhất bảng nam và nữ.

Trong hạng mục ném bóng rắn, sức mạnh của Tôn Triều Dương cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cậu đã xuất sắc giành được vị trí nhất bảng nam. Trận thi ở nhóm nữ càng thêm khốc liệt, để kiềm chế bản thân và không quá khoa trương, Hứa Cẩm Vi không dám dùng quá nhiều lực, kết quả ném đầu tiên của cô rất trung bình, khiến những người khác cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy như vị học thần này cuối cùng cũng có thứ gì đó mà cô ấy không giỏi. Ai biết lần thứ hai ném đi, so với lần thứ nhất xa hơn cả mét, quả thực khiến người ta phải há hốc mồm, vị trí đầu tiên trong nhóm nữ một lần nữa thuộc về Hứa Cẩm Vi.

Sức mạnh của lớp 1 năm nhất, có vẻ giống như gian lận, khiến các lớp khác hoảng sợ.

"Trời ơi, tôi tưởng đám học thần chỉ tùy tiện tham gia cuộc thi, nhưng không ngờ thành tích thể thao của họ lại tốt đến như vậy a? Có còn để cho chúng ta sống hay không..." Các học sinh lớp 7 năm nhất, ban đầu dự định thi đấu thật tốt trong cuộc thi thể thao này. Dù sao thì thành tích học tập của lớp họ đứng cuối ban, nhưng ít nhất thể lực của họ cũng tốt hơn nhóm mọt sách chỉ biết học, có phải hay không? Nhưng ai mà biết được, các học thần và học bá của lớp 1 không cho bọn hắn con đường sống, thậm chí còn lấn át họ trong thể thao.

"Đúng vậy, ngay cả thành tích của nhóm tiền bối cũng không khoa trương như bọn họ."

"Không sao đâu. Họ chỉ đăng ký hai môn thôi, nhảy cao nhảy xa dù lợi hại thì có ích gì? Chạy bộ là điểm nổi bật!"

"Nhưng đây là hạng mục thứ ba của Hứa Cẩm Vi phải không? Cô ấy đã đăng ký bao nhiêu hạng mục vậy?"


"Nghe nói nữ học thần lớp 1 đã đăng ký tham gia tất cả các hạng mục..." Một học sinh lớp 7 biết nhiều tin tức đã nhỏ giọng nói.

"Thật sao?" Người kia nghe thấy vậy đều kinh ngạc.

"Đoán chừng chính là đến góp đủ số thôi a? Làm sao có thể tham gia vào tất cả các hạng mục? Thân thể chẳng lẽ làm bằng sắt à?" Có người không cho là đúng nói.

"Cô ấy chắc chắn không chạy được, cửa sổ phòng học của chúng ta không phải hướng ra sân thể dục sao? Tôi đã nhìn thấy bọn họ trong giờ thể dục, cô ấy chưa bao giờ tham gia tập chạy, đoán chừng chính là tập họp không có đủ người thôi."

"Ừ, ừ, tôi cũng thấy cô ấy không bao giờ chạy, khi người khác tập luyện, cô ấy luôn ngồi bên cạnh."

Sau khi nghe hai người bạn học này nói, mọi người đều bình tĩnh lại. Quả nhiên, không có ai là hoàn hảo và sẽ luôn có những điều họ không giỏi.

"Hơn nữa chúng ta còn có Từ Giai Ny! Cô ấy chạy khá giỏi!" Có lẽ là để nâng cao tinh thần cho cả lớp, thành viên ban thể dục lớp 7 đặc biệt nhắc đến Từ Giai Ny.

Từ Giai Ny tính cách nhỏ nhen và không đáng yêu, thật ra trong lớp quan hệ bạn bè không quá tốt, tuy nhiên, chính là thông qua đại hội thể thao này, mối quan hệ của cô với các bạn cùng lớp đã dịu đi rất nhiều. Các nữ sinh có thể lực kém nên không có nhiều người nguyện ý đăng ký tham gia các hạng mục tiêu tốn năng lượng thể chất như chạy bộ. Kết quả là riêng cô ấy đã đăng ký 3 hạng mục chạy bộ là, chạy 50 mét, chạy dài 800 mét và chạy tiếp sức 400 mét, hơn nữa cô ấy không phải là vì góp cho đủ số, cô ấy thực sự có năng khiếu trong bộ môn chạy bộ, thậm chí giáo viên thể dục còn khen ngợi cô ấy.

Khi nhìn thấy trạng thái tập luyện của cô ấy trong lớp thể dục, các bạn cùng lớp nhìn cô như thể là một anh hùng, hy vọng cô sẽ trở lại với giải thưởng.

"Đúng đúng, Từ Giai Ny nhất định có thể đánh bại cô ấy"

Từ Giai Ny nhìn Hứa Cẩm Vi ở giữa sân thể dục với ánh mắt nặng nề, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cô đã đợi ngày này rất lâu, cuối cùng cô cũng có thể để Hứa Cẩm Vi trải nghiệm cảm giác một lần bị nghiền áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận