Thập Niên 80 Con Đường Mỹ Thực

Chẳng bao lâu, mì xương và cơm chiên mỡ được mang lên, món mì xương là chiêu bài của quán, nước súp xương đặc có mùi thơm dịu, chưa kể bên trong còn có cả miếng xương thịt to bằng nắm tay. Cơm chiên mỡ chứa đầy rau xanh xắt nhỏ và xen kẽ là thịt thái hạt lựu béo và mỏng. Cơm trắng được nhuộm màu đỏ đẹp mắt bởi nước tương và mỡ lợn. Mấy người rõ ràng đã ăn no nhưng vẫn chảy nước miếng vì mì xương và cơm chiên mỡ.

"Nào, nào, mọi người muốn ăn gì thì ăn." Tôn Trác mời mấy người họ, bảo họ múc đồ ăn vào chén: "Mì sợi này có tính kiềm, tốt cho dạ dày, Lão Ngô các người nếm thử một chút hương vị đi, phần còn lại tôi đưa cho Liêu tiên sinh. Chúng ta có thể ăn thêm cơm chiên mỡ này, trộn với sốt bibimbap này sẽ càng ngon hơn nữa."

Nếu muốn nói về việc kinh doanh nước sốt bibimbap, còn gì thuyết phục hơn việc để họ nếm thử nước sốt bibimbap bằng chính miệng mình?

"Được rồi!" Tôn Trác không cần nói gì, lão béo và người đàn ông nho nhã đều biết rõ, chỉ dùng đũa gắp một ít mì và nước súp vào chén nếm thử, sau đó đưa phần còn lại cho Liêu tiên sinh.

  

Liêu tiên sinh cũng không khách sáo, sau khi nhận chén mì, liền cầm đũa lên bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.

Món mì xương thơm ngon, dai dai, thịt trên những khúc xương to được hầm cho đến khi mềm, có thể dễ dàng gắp ra bằng đũa, từ phần xương bị chặt ra có thể nhìn thấy bên trong phần tủy xương thơm phức, có thể dùng đũa đào hết ra. Một ít rau xanh đã tạo thêm màu sắc tươi mới cho chén súp, những lá rau ngâm trong súp có vị mềm và thơm ngon, sảng khoái, cực kỳ ngon miệng, bất tri bất giác, ông đã ăn gần hết chén.

Trịnh Bình lần này đã làm hai hương vị sốt bibimbap, một là sốt bibimbap thịt bò nấm làm từ nấm hương cô và thịt bò viên, hai là món măng và thịt lợn, bên trong thịt bò nấm hương có ớt được thêm vào nên có vị cay, còn măng và thịt lợn có hương vị nước sốt vừa phải, phù hợp với sở thích của từng người có khẩu vị khác nhau.

Tôn Trác múc một chén mì nhỏ, cho vào đó một ít thịt lợn muối chua cùng sốt bibimbap nấm và thịt bò, tạo cho mình cảm giác như mì thịt lợn muối chua, hơn nữa còn là nước súp màu đỏ. Nước sốt bibimbap được hòa quyện hoàn toàn vào nước súp, ăn kèm với thịt bò viên và nấm hương, mùi vị rất thơm.

Lão béo và người đàn ông nho nhã cũng làm theo, sau đó ăn hết mì trong chén như vũ bão. harry potter fanfic


Liêu tiên sinh không ăn được cay nên cho một ít nước sốt măng thịt lợn thái nhỏ vào chén mì, mùi thơm đậm đà của nước sốt mang đến hương vị khác lạ cho món mì xương, khiến món ăn thêm ngon miệng và hấp dẫn..

"Liêu tiên sinh, món thịt heo thái sợi với rau muối này cũng rất ngon, không hề dai chút nào, khi cho vào mì sẽ có vị ngọt tươi khác." Tôn Trác nhiệt tình giới thiệu đĩa nhỏ thịt heo thái nhỏ với dưa muối cho Liêu tiên sinh.

"Ừ." Liêu tiên sinh cho ít dưa chua vào tô mì, quả nhiên mùi vị càng ngon hơn.

Món tiếp theo đương nhiên là cơm mỡ heo, lão béo dùng thìa múc một phần nhỏ sau khi cho vào chén, nóng lòng muốn ăn một miếng lớn, mỡ chiên đặc biệt thơm, có vị hơi béo, nhưng rau xanh thêm vào có thể hấp thụ dầu, không khiến người ta cảm thấy béo ngậy chút nào. Những miếng thịt lợn trong cơm chiên đều béo và nạc, mép chiên có chút mùi khét. Nó có vị hơi cứng và có mùi vị đặc biệt. Điều quan trọng nhất là cơm. Đó là loại gạo bình thường nhưng từng hạt đều tròn trịa, ngọt mềm, kết hợp hoàn hảo với các món ăn kèm mặn mặn thơm phức.

Không có gì trong cửa tiệm này là không ngon.

Khi mọi người đã ăn uống đầy đủ và lười biếng ngồi dựa vào chỗ của mình, Tôn Trác nói: "Thế nào? Tôi không hề nói dối mấy người phải không? Cửa tiệm này rất nổi tiếng trong toàn thành phố S."

Lão béo lập tức đồng ý: "Ừ, đúng vậy, mùi vị đích thực là rất ngon, ngon hơn món tôi ăn được làm từ đầu bếp ở khách sạn lớn."

"Vừa rồi anh cũng đã nếm qua hai loại nước sốt bibimbap rồi. Nếu tôi làm nước sốt bibimbap này thành hộp, anh nghĩ có bán được không?" Tôn Trác đưa đề tài vào chủ đề chính.

"Chúng ta nếm thử mùi vị, quả thực rất ngon, nhưng dù sao trong đó cũng có thịt, nếu bảo quản không tốt sẽ rất dễ bị hỏng."

"Đúng vậy, vì vậy tôi muốn mua một lô hộp có độ kín tốt hơn, cũng như máy niêm phong và khử trùng." Tôn Trác đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ mới bắt đầu nói. Bản thân ông làm trong lĩnh vực thực phẩm, sau khi phát triển Vua Đồ Chua, ông đương nhiên tiến hành nghiên cứu chuyên sâu hơn về ngành thực phẩm đóng hộp.


Thực phẩm bị hư hỏng là do sự sinh sản của vi sinh vật và sự sinh sản của vi sinh vật không thể tách rời khỏi một số điều kiện: dinh dưỡng, độ ẩm và môi trường thích hợp. Việc phải làm là loại bỏ càng nhiều độ ẩm càng tốt khỏi nước sốt bibimbap, dùng dầu để cách ly không khí, sau đó dùng thiết bị hút không khí ra khỏi hộp và đậy nắp lại để nước sốt bibimbap đóng hộp có thể được đậy kín và có thể kéo dài thời hạn sử dụng.

Ông ấy không có ý định kinh doanh nhỏ, ông ấy muốn quảng bá đồ hộp của mình trên toàn quốc, và ba người ở đây là những đối tác tốt nhất cùng là trợ giúp đắc lực của ông ấy. Đặc biệt là Liêu tiên sinh ít nói, có nền bối cảnh thâm hậu và đầu óc kinh doanh sắc bén. Tất cả các dự án mà ông ấy nguyện ý đầu tư đều thu được lợi nhuận khổng lồ, khiến ông ấy trở thành đối tác được yêu thích nhất trong giới kinh doanh hiện nay.

Sau khi nghe tin Liêu tiên sinh đã đến thành phố S, Tôn Trác đã rất cố gắng để có cơ hội gặp được ông ấy. Tình cờ là Liêu tiên sinh từng nếm thử món đồ chua mà ông bán nên rất hứng thú với dự án mới mà ông đề cập và đồng ý lời mời ăn tối của ông, nếu không, ông thậm chí có thể không đủ tư cách để nói chuyện với Liêu tiên sinh.

"Được." Liêu tiên sinh gật đầu, "Sau khi trở về cậu làm một phần kế hoạch rồi gởi cho ta."

"Được được được!" Tôn Trác vui mừng đến mức đồng ý nhiều lần.

"Liêu tiên sinh, không biết chúng tôi có vinh dự được tham gia không?" Lão béo không nhịn được hỏi, dù dự án này có kiếm được tiền hay không, thì cũng sẽ nhân cơ hội này để thiết lập mối quan hệ với Liêu tiên sinh đều là một thương vụ có lợi nhuận chắc chắn, huống chi bọn họ đã nếm thử nước sốt bibimbap. Chỉ cần giải quyết được vấn đề về thời hạn sử dụng, họ chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

"Được." Liêu tiên sinh chưa bao giờ là người ăn mảnh, đôi khi chia sẻ một số lợi ích có thể mang lại nhiều tiện lợi hơn. Họ Ngô là người đàn ông béo và họ Hoàng là người đàn ông nho nhã, bọn họ đều là những ông chủ lớn của nhà máy thực phẩm và là những nhân vật tương đối nổi bật trong ngành, cho bọn họ tham gia cũng không có hại gì.

Khi ông chủ Ngô và ông chủ Hoàng nghe thấy điều này, nụ cười ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt bọn họ.

"Tôi muốn mua một ít trong hai loại nước sốt bibimbap này để mang về." Ông ấy đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh của loại nước sốt bibimbap này, dù là cơm, mì nước, cháo hay bánh bao hấp, chỉ cần thêm một hai thìa là có thể làm cho món ăn thông thường có hương vị thơm ngon, đây là một loại thức ăn dùng kèm trong bữa ăn rất tiện lợi và hữu ích, quả thực có giá trị thị trường tốt và tiềm năng phát triển.


"Không thành vấn đề, tôi đi hỏi bà chủ ở đây hai bình."

"Tôi cũng muốn, ta cũng muốn!" Ông chủ Ngô vội vàng nói.

"Khụ, làm phiền cậu cũng giúp tôi lấy một phần đi." Ông chủ Hoàng cũng nói.

"Được rồi!" Có vẻ như họ rất thích mùi vị của món sốt bibimbap này, điều này khiến Tôn Trác, người đưa họ đến đây, cảm thấy rất hài lòng và tự hào.

Nhìn xem, coi như là một ông trùm kinh doanh thì sao? Còn không phải bị món sốt bibimbap này chinh phục?

Tôn Trác đi xuống tầng thanh toán hóa đơn, thuận tiện mua mấy hộp đựng cơm của Trịnh Bình, sau đó cho nước sốt bibimbap vào, rồi gói chúng vào túi và đưa cho mấy người Liêu tiên sinh.

Mấy người xách túi đi xuống tầng dưới chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm.

Lúc này, phần lớn khách hàng trong cửa tiệm cũng đã giải tán, Trịnh Bình cùng một số nhân viên phục vụ đang lau chùi, dọn dẹp bàn ăn thì nhìn thấy đám người Tôn Trác đi xuống, liền cùng ông ấy mỉm cười chào hỏi.

"Chị Trịnh, chúng tôi đi trước đây, có tin tức gì tôi sẽ gọi cho chị."

"Được."

Ánh mắt của Liêu tiên sinh không khỏi rơi vào trên người Trịnh Bình. Khi ông chạm đến mặt bà, ánh mắt ông hơi đờ đẫn.

"Liêu tiên sinh, đi thôi? Tài xế đang đợi bên ngoài." Tôn Trác quay người nói với Liêu tiên sinh.


"Được." Liêu tiên sinh gõ nhẹ ngón trỏ vào lòng bàn tay, ghi nhớ một lúc, thu ánh mắt lại và đi theo Tôn Trác ra khỏi cửa tiệm.

Xe của Tôn Trác đang đậu ở bên ngoài, tài xế thấy ông chủ đi tới liền vội vàng mở cửa.

"Chúng ta bắt taxi về thôi, Tiểu Tôn, cậu có trách nhiệm đưa Liêu tiên sinh về." Trên xe không có nhiều chỗ, bốn người lại có chút chật chội, cho nên ông chủ Ngô và ông chủ Hoàng đều phi thường thức thời mà không có đi theo"Tiểu Tôn, khi nào có kế hoạch thì nhớ gọi cho chúng tôi nhé."

Tôn Trác cười đồng ý: "Được, không thành vấn đề."

Sau khi tiễn ông chủ Ngô và ông chủ Hoàng, Tôn Trác mở cửa xe cho Liêu tiên sinh, đợi ông ấy ngồi xuống, sau đó chính mình mới lên ngồi rồi để tài xế lái đi.

"Bữa ăn hôm nay đều do bà chủ quán này làm phải không?" Liêu tiên sinh thản nhiên hỏi.

"Không, có một số món ăn là do con gái của bà chủ nấu. Cô bé này có năng lực ngang với mẹ, tay nghề còn trò giỏi hơn thầy, thực sự rất là xuất sắc." Tôn Trác có ấn tượng rất tốt với Hứa Cẩm Vi, một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện và có thành tích xuất sắc, vì thế không khỏi khen ngợi cô nhiều vài câu.

"Ừ, đồ ăn trong cửa tiệm này quả thực rất ngon, cậu kể cho tôi nghe một chút về bà chủ của cửa tiệm này đi."

Vì nước sốt bibimbap do Trịnh Bình làm nên sau này Trịnh Bình cũng sẽ trở thành một trong những đối tác của họ. Vì vậy, Tôn Trác cũng không nghĩ nhiều, ông chỉ nghĩ Liêu tiên sinh muốn hiểu biết một chút về đối tác tương lai của mình, vì thế, ông đem tất cả điều mình hiết về Trịnh Bình kể lại một lần, chủ yếu nhấn mạnh đến tay nghề khéo léo của Trịnh Bình và nhân phẩm rất đáng tin cậy của bà ấy.

Liêu tiên sinh nghe Tôn Trác kể, nhưng suy nghĩ của ông bất tri bất giác đã trôi đi đâu.

Có thể là cô ấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận