Thập Niên 80 Cuộc Sống Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố


Nhà máy thực phẩm Hồng An nằm ở trên đường Cách Mạng, chiếm diện tích rộng, từ xa đã có thể nhìn thấy xe chở hàng ra vào cổng.

La Thanh Hồng dẫn La Thanh Mai đi đăng ký chỗ bảo vệ, đưa cô đến tìm Giám đốc Tần phụ trách hậu cần.

Khi khuôn mặt tròn mũm mĩm của giám đốc Tần nhìn thấy La Thanh Hồng đi tới, đôi mắt anh ta đột nhiên híp lại thành một hàng: "Sư phụ La, mời ngồi, uống trà nhé?"Một sư phụ kỹ thuật cao như La Thanh Hồng đến bất kỳ nhà máy nào cũng sẽ được chào đón.

"Giám đốc Tần không cần vội, để tôi giới thiệu với ngài, đây là La Thanh Mai, em gái tôi.

" La Thanh Hồng vừa nói vừa kéo La Thanh Mai đến trước mặt Giám đốc Tần.

"Xin chào Giám đốc Tần, tôi tên là La Thanh Mai.

" La Thanh Mai vội vàng cúi xuống, mỉm cười chào hỏi.


Giám đốc Tần nhìn La Thanh Mai, người hơi gầy, nhưng trông rất ngay thẳng xinh đẹp, khuôn mặt tươi cười của trông vô cùng thoải mái, xem ra lòng dạ của mấy thằng nhóc trai trẻ trong nhà máy sắp bị khuấy động rồi.

“Nhìn là biết em gái cậu rồi.

” Giám đốc Tần vỗ vai La Thanh Hồng: “Tôi đi làm thủ tục luôn đây.

”"Làm phiền Giám đốc Tần ngài rồi, hôm khác sẽ mời ngài ăn cơm.

" La Thanh Hồng cười nói.

La Thanh Hồng đưa La Thanh Mai đóng dấu, nhận đồng phục và thẻ công tác, sau đó đến nhà ăn.

Lúc này đã sắp đến giữa trưa, bếp sau của nhà ăn nhà máy thực phẩm Hồng An đang bận rộn sục sôi ngất trời, La Thanh Hồng đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, thấy bóng dáng một ông cụ gầy gò thì vội vàng kêu lên: “Sư phụ Lương, sư phụ Lương, bên này, bên này.

"Nghe được thanh âm, ông cụ gầy nhom xoay người lại, xào xong rau mới đi tới bên cửa sổ, liếc La Thanh Mai hai lần: "Em gái cậu?"“Vâng, giống không ạ?” La Thanh Hồng cười nói, nhưng rồi lại đứng thẳng người dưới ánh nhìn soi xét của sư phụ Lương.

Sư phụ Lương lắc đầu, tặc lưỡi hai cái: "Giống cậu thì thôi xong rồi.

"Ông cụ nói với La Thanh Mai: "Đến nhà ăn trước sáu giờ ngày mai, có được không?"La Thanh Mai nghe nhưng chưa trả lời mà nhìn La Thanh Hồng: "Anh hai, từ nhà đến Hồng An mất bao lâu?"Nhà họ La và nhà máy thực phẩm hoàn toàn không cùng một hướng, đi xe đạp phải mất hơn nửa giờ.

Nghe vậy, La Thanh Hồng không khỏi nhíu mày, quên mất vấn đề này: "Không sao, anh đưa em đi.

"Anh làm việc ở nhà máy sản xuất máy móc nằm ngay cạnh nhà máy thực phẩm Hồng An, cũng xem như thuận đường.

La Thanh Mai khẽ cau mày, rất nhanh lông mày của cô lại giãn ra, đường xá xa xôi, xem ra sau này sẽ có cơ hội dọn ra ở riêng.


Sư phụ Lương không quan tâm La Thanh Mai đến như thế nào, chỉ cần không đến muộn là được, ông cụ hỏi La Thanh Hồng: "Có ăn ở nhà ăn không?""Không ạ, sư phụ Lương, cháu dẫn em gái đi xem thôi.

" La Thanh Hồng lắc đầu, mang theo La Thanh Mai rời đi, sau đó tại lối vào nhà ăn lại gặp được người quen.

“Hắc Bát, hôm nay anh không lái xe à?” La Thanh Hồng tiến lên, hai tay ôm lấy bả vai một chàng trai đen gầy: “Buổi trưa đừng ăn ở nhà ăn nữa, tôi mời anh ăn cơm.

"Hắc Bát cười hì hì nhìn La Thanh Hồng, sau đó lén lút nhìn La Thanh Mai, nhướng mày: "Thanh Hồng, đây là ai thế? Không giới thiệu à?"La Thanh Hồng ôm cả người đi ra ngoài: "Em gái tôi.

Để tôi nói anh hay, em gái tôi nấu ăn cực ngon, để chúng tôi mượn dùng bếp nhà cậu tí đi.

"“Thật hay giả đấy?” Hai mắt Hắc Bát đột nhiên sáng lên: “Muốn dùng nhà bếp cũng được, tùy các anh thôi.

”Nhà của Hắc Bát ở khu Đông Bắc thành phố Đông Lương, ngay phía Bắc nhà máy, đi xe đạp mất mười lăm phút, đây là nơi giàu có và sôi động nhất toàn thành phố, cửa hàng bách hóa và các cơ sở khác đều ở chỗ này.

La Thanh Mai hỏi khẩu vị của Hắc Bát rồi bắt đầu chọn nguyên liệu, đã gần trưa nên không có nhiều món để chọn, may mắn thay, La Thanh Hồng có mang phiếu trên người, mua được thịt với xương sườn nhỏ.

Nhà của Hắc Bát nằm trên đường Xuân Hóa khu Đông Bắc, bên này có những tòa nhà nhỏ, một số là do chính họ xây dựng trước đó, còn một số là do đơn vị xây dựng.


Nhà Hắc Bát là kiểu nhà một tầng có ba căn và một khoảng sân nhỏ, nhà bếp ở phía bên phải cửa ra vào, có hai lò than, một chiếc tủ năm ngăn, trên chiếc bàn dài bày biện mấy cái xoong nồi muôi chậu lộn xộn.

La Thanh Hồng xắn tay áo, đẩy Hắc Bát một cái: "Tới giúp đỡ đi.

"Hắc Bát xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, anh ấy ở một mình nên cũng không hay thu dọn nhà cửa, trước đây không thấy có cái gì không ổn, bây giờ La Thanh Mai tới thì cái gì cũng bất ổn.

“Tôi, tôi sang nhà anh Ngôn mượn dấm với nước tương.

” Hắc Bát nói xong liền nhanh chân đi ra cửa viện, sau đó vang lên tiếng gõ cửa cách vách.

La Thanh Hồng nhìn La Thanh Mai: "Thanh Mai, em xem cần anh làm gì cho em không? Nơi này hơi thô sơ, lần sau anh hai sẽ tìm cho em một phòng bếp tốt hơn.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận