“Anh Thức Kiệu, ăn bánh táo không?”Xuân Yến giơ miếng bánh táo đã ăn một nửa trong tay lên, gọi về phía cửa sổ nhà Thẩm Thức Kiệu.Cô bé cho rằng tên Thẩm Thức Kiệu có nghĩa là cây cầu đá.Khóe môi Thẩm Thức Kiệu khẽ nâng lên, mở cửa đón cô bé:“Xuân Yến, em ăn đi.”“Không, cho anh ăn đấy.”Xuân Yến khăng khăng muốn chia sẻ với Thẩm Thức Kiệu.Thẩm Thức Kiệu nhìn miếng bánh táo dính nước miếng, lại nhìn đôi môi ướt át màu hồng nhạt của Xuân Yến, lắc đầu:“Em ăn đi, anh không ăn đâu.”“Ăn đi, anh Thức Kiệu.”Cánh tay Xuân Yến giơ lên đã mỏi nhừ.Hu hu hu, Thẩm Thức Kiệu không muốn ăn bánh ngọt bị dính nước miếng.“Anh không ăn đâu.”“Ăn đi.”Thế nhưng nhiệt tình khó từ chối, Thẩm Thức Kiệu đành phải nhận lấy miếng bánh ngọt, lựa chọn chỗ khô ráo bên cạnh cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa trả lại cho cô bé.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Yến cười tươi như đóa hoa.Sơ Nghênh trở lại phòng ngủ của hai người, kể chuyện báo cảnh sát với Phương Tiễn.Phương Tiễn gần đây đang xử lý các vụ lừa đảo, anh cực kì nhạy cảm đối với những sự việc như vậy.
Cảm thấy ít nhiều có liên quan đến công việc của mình.“Em có thể chắc chắn người biểu diễn sẽ lừa đảo sao? Làm sao mà biết chắc được?”Phương Tiễn hỏi.“Em cũng đâu phải nhà tiên tri, sao có thể nói chắc được.
Nhưng khá chắc chắn, khoảng tám, chín phần mười.
Em chỉ muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, anh cũng đến đó đi.
Nếu sự kiện biểu diễn này không lừa tiền, cảnh sát sẽ bắt em viết biên bản kiểm tra.
Có anh ở đó, cảnh sát sẽ giữ mặt mũi cho anh, bọn họ sẽ không truy cứu em.”Sơ Nghênh nói.Phương Tiễn:“...”Lời của vợ thế mà làm anh không thể nào phản bác được.Vốn dĩ anh không có hứng thú đi xem biểu diễn, nhưng đã như vậy thì anh nhất định phải đi.Cánh tay phải của anh khoác lên vai Sơ Nghênh, nói:“Sơ Nghênh, gần đây em có nhiều chuyện quá đấy!”Không ngờ một người làm công tác giáo dục như giáo sư Thẩm cũng cảm thấy hứng thú với khả năng đặc biệt, anh ấy cũng muốn đi xem biểu diễn, vì vậy mười mấy người trong đại viện cùng nhau đi về phía chợ hoa sen Thập Sát Hải.Thập Sát Hải vào mùa hè và mùa đông đều tương đối thú vị.
Chỉ tốn hai xu, mùa hè thì có thể bơi lội, mùa đông thì có thể trượt băng.
Mùa hè có bán đài sen, củ ấu, đậu gà, bát đá, còn mùa đông có bán hồ lô ngào đường, trà, kẹo bông.Khi bọn họ đến, đã có rất nhiều người tụ tập lại chờ xem biểu diễn.Sơ Nghênh nắm tay Xuân Yến, bên cạnh cô còn có gia đình Thẩm Thạch Kiều đứng ở hàng đầu.
Phương Tiễn đứng ở trong đám người.
Khương Thiết Mai và mấy bà trong đại tạp viện đứng cùng một chỗ.Tiết mục đầu tiên của buổi biểu diễn là dùng suy nghĩ để điều khiển rắn, đại sư có khả năng đặc biệt trải một tấm vải lên mặt đất, ông ta nói có thể dùng suy nghĩ của mình để chuyển rắn từ núi Hương tới đây.
Quả nhiên dưới tấm vải trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một con rắn xanh.Xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay, Sơ Nghênh cảm thấy đây chỉ là một màn ảo thuật nhưng cô nhìn không ra sơ hở.
Cảm thấy rất thần kỳ, sau mấy tiết mục, mọi người xem đến say sưa, tâm phục khẩu phục với đại sư này.Lúc này đại sư nói rằng tiết mục cuối cùng có thể kiểm tra xem mỗi một người có mặt ở đây có lương thiện hay không, ông ta nói tiết mục này chỉ có người tốt mới có thể tham gia, những người không tốt tham gia thì tự chịu trách nhiệm..