Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học Chỉ Muốn Ly Hôn


"Chị cả biết chuyện này à? Chị ấy nói gì?"
"Chị cả à? Chị ấy là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ đấy, mẹ mà nói, chị ấy sẽ không bao giờ nói chữ “không”.”
"Nếu không thì em khuyên chị cả một lời?"
"Khuyên chị ấy à? Trước đây chị còn ít khuyên 2 người à, nhưng có bao giờ hai người nghe chị đâu? Không những không nghe, lại còn nói chị không hiếu thảo, cũng chính là em, đến hôm nay cũng không biết tự mình suy nghĩ thông suốt, vậy thì em nói nhiều lần nữa cũng bằng thừa, em nếu mà vẫn cứ như trước kia, lấy của nhà chồng về phụ giúp nhà mẹ đẻ, thì sớm muộn gì cái nhà của em cũng chẳng giữ được đâu.

Chị nói thật lòng đấy, chị giúp em là vì thương em, chứ không phải vì chuyện khác.

Còn mẹ thì thiếu điều muốn rước Thế Kiệt lên bàn thờ mà cúng bái, nhưng mà cứ chiều nó như thế, sớm muộn gì Thế Kiệt cũng thành một đứa du côn mất.

Nó là một cái hố không đáy, không bao giờ lấp đầy được đâu."
Đinh Phân mặc dù nói thẳng tưng, nhưng tính tình thật thà ngay thẳng, cái tính này rất hợp với Đinh Nhan, nên Đinh Nhan cười nói, "Sau này em cũng cần chị nhắc nhở nhiều để em không tái phạm những lỗi lầm ngớ ngẩn nữa."
"Chỉ cần em không chê chị nói nhiều là được.

Ồ, đến đầu ngõ rồi, Tiểu Bảo, con có muốn qua nhà dì hai chơi với anh Tráng Tráng không?"

Tiểu Bảo lắc đầu, "Con muốn về nhà, bà nội nói sẽ nướng bánh trứng cho con ăn."
Đinh Phân cười chọc, "Con cố tình để dì hai thèm đúng không?" Nói xong đưa Tiểu Bảo cho Đinh Nhan, "Đi với mẹ về nhà ăn bánh trứng nhé."
Đinh Nhan gọi lại cô ấy, "Chị hai, mai anh rể ở nhà nghỉ một ngày đi, đừng có ra công trường nữa, tốt nhất là cho đội xây dựng nghỉ làm một ngày."
Đinh Phân sững sờ.
Cô ấy sợ mẹ cứ quấn lấy mình đòi tiền, nên cô ấy mới giấy chuyện chồng mình nhận làm việc vặt ở đội xây dựng, cô ấy giấu kín lắm, em gái này làm sao biết được?
Đinh Nhan biết cô ấy đang nghĩ gì, cười nói, "Em bây giờ là một thần cơ diệu toán đấy, biết hết mọi chuyện trong lòng chị, nhưng em sẽ không nói với người khác, càng không nói với mẹ và chị cả đâu."
Đinh Phân hỏi, "Em thật sự có thể bói toán à?"
"Em lừa chị làm gì."
Loại chuyện này, Đinh Phân thà tin là có, nên gật đầu, "Nghe lời em, mai chị kêu anh ấy sẽ ở nhà cùng chị thu dọn cái vườn sau."
Hai người chia tay, Đinh Phân đi về phía nam để về nhà mình, còn Đinh Nhan bế Tiểu Bảo đi về phía đông để về nhà thôn Trần gia.
Bế một lúc thì Tiểu Bảo không chịu nữa, "Con tự đi được."
Đinh Nhan bèn thả Tiểu Bảo ra, dắt tay cậu bé đi.
Tiểu Bảo bây giờ rất thân với Đinh Nhan, cậu bé tò mò hỏi đủ thứ, cứ như thể là một đứa trẻ " 10 vạn câu hỏi vì sao" vậy.

May mà Đinh Nhan cũng không phải là người thiếu hiểu biết như nguyên chủ, nên cô cố gắng giải thích cho cậu bé hiểu.

Hai người đang vừa đi vừa nói chuyện thì nghe thấy tiếng chuông xe đạp phía trước, Tiểu Bảo nhìn thấy Trần Thụy liền gọi to, "Cha!"
Trần Thụy dừng xe lại.
Đinh Nhan rất bất ngờ, "Hôm nay tan làm sớm thế này à?" Trần Thụy vốn là người cuồng công việc, trước giờ thường về nhà rất muộn.
"Ừ, không có việc gì làm nên về." Trước đây, khi không có việc gì gấp, anh cũng không muốn về nhà, thường ở lại cơ quan để xem xét lại các bản án hoặc đọc sách.
Về đến nhà, Đinh Nhan lại bắt đầu càm ràm với anh.

Dù cô giảng giải lý lẽ đến đâu, anh vẫn không hiểu nổi.

Anh cũng không muốn cãi nhau với cô, chỉ có thể trốn tránh, thường xuyên viện lý do bận việc mà không về nhà.
Tuy nhiên, hai ngày nay anh đã suy nghĩ lại.

Anh dành quá ít thời gian cho Đinh Nhan.

Cả ngày không có anh ở nhà, cô chắc chắn sẽ nghĩ ngợi nhiều.

Tính tình cô nóng nảy, nghĩ nhiều thì dễ nổi nóng.

Nếu anh chịu khó dành thời gian bên cô hơn, có lẽ cô sẽ không còn suy diễn lung tung nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận