Đinh Nhan làm bộ như muốn đi tìm Điền Tú Chi, Đinh Phương vội vàng giữ cô lại, "Em ngồi xuống đã nào.
Tính tình em vẫn cứ nóng vội như vậy...!Cha Tiểu Bảo có bản lĩnh như vậy, em muốn ly hôn với anh ấy, sau này em sẽ hối hận chết mất.
Lại nói cả nhà đều thương em, làm sao lại ép em ly hôn được."
"Cách này không được, các kia cũng không được, mà cứ hỏi em đòi tiền.
Tiền trong nhà bây giờ em không còn được tự quyết nữa, vậy em biết làm sao bây giờ?"
Đinh Phương nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy chuyện hôn nhân của em gái rất quan trọng, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà để gia đình tan vỡ.
"Chuyện này sau này em đừng xen vào nữa.
Cứ sống tốt với chồng em đi, đừng làm nó khó chịu."
"Mẹ sẽ đồng ý à?"
"Chị sẽ đi nói chuyện với mẹ."
"Chị cả, thật ra em thấy mẹ có tiền..."
"Mẹ có tiền gì đâu? Mẹ là mẹ chúng ta, trên đời này, người mẹ nào mà không vì con cái của mình? Bà ấy muốn gì cũng sẽ cố gắng hết sức chứ không đòi hỏi chúng ta.
Cha mất sớm, một mình mẹ nuôi lớn bốn đứa chúng ta không hề dễ dàng, chúng ta có thể giúp đỡ một chút thì giúp đỡ.
"Cứ cho là mẹ không có tiền đi, vậy thì Tiểu Kiệt 19 tuổi rồi, nó không thể tự mình đi làm kiếm tiền à? Trong thôn mình có nhiều người bằng tuổi nó đều đi làm thuê ở huyện, một tháng cũng kiếm được ba bốn chục, chứ không như nó suốt ngày nhàn rỗi."
"Nó còn nhỏ mà, những công việc vất vả như vậy nó làm sao làm nổi.
Chờ sau này nó lập gia đình rồi tính."
Đinh Nhan: "..."
Đinh Phương trong lòng nặng trĩu, ngồi một lúc rồi vội vã đi.
Nhìn bóng lưng chị gái, Đinh Nhan chỉ biết lắc đầu.
Trong tướng số, cung Phu Thê còn gọi là cung Nhân Duyên, nằm ở vị trí góc ngoài thái dương của hai mắt, chủ về duyên phận vợ chồng.
Thái dương của Đinh Phương hõm sâu, lại có màu xanh nhạt, đuôi mắt xếch xuống, điều này cho thấy hôn nhân của cô ấy không hạnh phúc, vợ chồng sẽ dần nảy sinh mâu thuẫn và cuối cùng là ly tán.
Đó là lý do vì sao Đinh Nhan muốn khuyên chị gái, nhưng giống như Đinh Phân đã nói, chị gái đã bị mẹ tẩy não hoàn toàn, những quan niệm sai lầm đã ăn sâu vào trong tâm trí chị ấy.
Nếu không vấp phải thất bại lớn, chị ấy sẽ không bao giờ tỉnh ngộ.
Đinh Phương trở về nhà, mẹ Đinh đang sốt ruột chờ.
Thấy cô về, bà hỏi ngay, "Đã lấy được tiền chưa?"
Đinh Phương nói, "Mẹ, Nhan Nhan hiện tại ở nhà họ Trần cũng không dễ chịu gì, hay là đừng hỏi em ấy đòi tiền nữa."
Mẹ Đinh nghe xong thì thất vọng, "Con nghe con bé nói bậy bạ.
Một tháng chồng nó kiếm được nhiều tiền như vậy, toàn ăn ngon uống sướng, bảo nó giúp đỡ em trai một chút thì kêu nghèo.
Mẹ thấy nó khác hẳn trước kia rồi, trong mắt không còn mẹ nữa, cũng không còn thương Tiểu Kiệt nữa."
Mẹ Đinh càng nói càng tức giận, "Không được, mẹ sẽ tự đi tìm nó.
Mẹ muốn xem nó có thật sự không muốn nhận mẹ là mẹ hay không."
Đinh Phương vội vàng ngăn mẹ lại, "Mẹ, Nhan Nhan chắc chắn là đang gặp khó khăn thật sự, nếu không nó đã giúp đỡ Tiểu Kiệt rồi.
Mẹ đừng ép nó nữa, nếu cha Tiểu Bảo muốn ly hôn thì làm sao bây giờ?"
Mẹ Đinh kỳ thực chỉ nói vậy thôi, bà ấy thực sự không dám làm thật, sợ làm cho Trần Thụy tức giận.
Trần Thụy thật sự không thích Đinh Nhan.
Mẹ Đinh nói, “Vậy con nghĩ xem phải làm sao? Tiểu Kiệt đã 19 tuổi rồi, đến tuổi lấy vợ, nhưng chuyện này không thể cứ kéo dài mãi được, ai chịu thành thân với nó đây?
Thật sự là mẹ lo chết đi được.
Cha con chết sớm, bỏ lại một đống nợ nần, còn mình mẹ phải gánh vác tất cả, nuôi các con lớn khôn.
Mẹ đã chịu bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu tủi nhục, có bao giờ mẹ được lên tiếng đâu? Mẹ chỉ muốn các con có thể giúp đỡ gia đình một chút, giúp mẹ duy trì dòng dõi Đinh gia, nhưng các con lại né tránh.
Mẹ thật sự quá khổ rồi...”