Đinh Nhan nhíu mày, bấm tay tính toán, rất nhanh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cô tức giận.
Cô lúc nãy nghĩ rằng cô gái ấy cãi nhau với người nhà, trong lòng trở nên rối bời, sau khi chết vẫn còn vương vấn trần thế, nên mới không chịu đầu thai.
Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.
Cô ấy đã bị đầu độc chết, rồi lại bị người ta làm phép, sau đó ném xuống sông.
Cô ấy không thể siêu thoát, có phần giống với Địa Phược Linh, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Địa Phược Linh là do bản thân người chết còn vương vấn, bị chính chấp niệm của mình trói buộc, còn cô gái trẻ này lại bị người khác dùng thủ pháp giam giữ.
Việc giam giữ linh hồn khiến cô ấy không thể đầu thai chuyển kiếp, không thể kêu than, nhiều nhất nửa năm nữa, sẽ hồn phi phách tán.
Đây là một mối thù lớn, một nỗi oán hận sâu sắc đến mức nào, mà lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy để đối phó với một linh hồn lương thiện và vô hại?
Đinh Nhan, truyền nhân của dòng họ huyền học nổi tiếng phái Long Sơn, tổ tiên có dạy rằng, không được tùy tiện sử dụng pháp thuật để hại người.
“Người” ở đây bao gồm cả người sống và quỷ hồn, bởi vì trong mắt những người tu luyện huyền học, tất cả chúng sinh đều bình đẳng.
Đây cũng là một quy tắc bất thành văn trong giới huyền học, những người tu luyện chính đạo đều nghiêm khắc tuân thủ.
Nhưng rừng sâu nào cũng có muông thú, giới huyền học cũng vậy, khó tránh khỏi những kẻ ngoại lệ, những kẻ hư hỏng, lợi dụng những thủ đoạn nhỏ nhặt của mình, vì danh lợi mà vi phạm các quy tắc của trời đất.
Đừng để những kẻ đó rơi vào tay cô!
Đinh Nhan nói với cô gái: “Tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo án, cô yên tâm, nếu đã hứa với cô, tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”
Mặc dù với bản lĩnh của cô, cô có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu đây là một vụ án mạng, thì việc báo cảnh sát vẫn là cần thiết.
Cô gái gật đầu cảm ơn, ánh mắt trông mong nhìn Đinh Nhan rời đi.
Thôn Trần Gia cách huyện thành không xa, chỉ khoảng mười mấy dặm đường đất, đi thẳng về hướng đông là đến, khoảng một tiếng đồng hồ là tới nơi.
Nếu là nguyên chủ, quãng đường mười mấy dặm này chẳng là gì cả, bởi vì trước kia cô có thể chạy vài dặm mỗi ngày.
Nhưng Đinh Nhan thì không được, cô được nuông chiều từ bé, ra đường thì đi xe, giờ bắt cô đi bộ mười mấy dặm đường dưới trời nắng gắt, quả thật muốn cô chết.
Huống hồ đường đi lại gồ ghề, giày dép lại mỏng, đi không được bao lâu thì lòng bàn chân đã bị ma sát đến đau.
Thực ra nhà họ Trần có hai chiếc xe đạp, một chiếc của Trần Thụy, một chiếc của cha Trần Thụy là Trần Trung Hòa.
Trần Trung Hòa làm giáo viên ở huyện thành, cha con hai người đều có công việc, có xe đạp để đi làm.
Nhưng lúc này nếu cho Đinh Nhan xe đạp, cô cũng không dám đi, vì nguyên chủ không biết đi xe đạp.
Xem ra sau này phải tìm cơ hội học đi xe đạp, rồi mua một chiếc, nếu không thì ra đường toàn phải đi bộ, cô không chịu nổi.
Đinh Nhan đi một chút lại nghỉ một chút, đi mãi hai tiếng đồng hồ mới tới được huyện thành.
Cô vốn đã quen đường quen lối nơi này từ kiếp trước, nên tìm ngay tới Cục Cảnh sát huyện.
Ở cổng Cục cảnh sát có một ông cụ gác cổng, đeo kính cận.
Ông ta đang xem báo, nghe thấy tiếng động liền ngó ra ngoài.
Nhìn thấy Đinh Nhan, ông ta biết ngay là không nên trêu vào, vội vàng rụt đầu vào trong.
Hầu hết mọi người ở Cục cảnh sát đều biết Đinh Nhan.
Nhìn thấy cô tới, ai cũng tránh xa, nhất là mấy cô cảnh sát trẻ tuổi, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đinh Nhan thầm nghĩ: “Sao giống như cọp đi vào thôn vậy nhỉ?”
Một anh cảnh sát trẻ tuổi chạy vội ra từ văn phòng, vốn đã nói lắp, nay càng nói không tròn lời vì quá sợ hãi.
“Chị, chị dâu, đội trưởng Trần, đội trưởng Trần...!anh ấy đúng là đã đi công tác rồi...”