Tô thái gia cũng không nể mặt, lại tiếp tục nói: "Được rồi, bà cũng đừng tự vả miệng trước mặt tôi, tôi hôm nay xem như nhìn thấu bà.
Tô Ngọc Lan, hôm nay, lão già một cước đạp vào trong mộ phần như tôi, ngay trước mặt mọi người nói những chuyện năm đó ra.
Đỡ cho cô nhóc Tú Tú kia tiếp tục bị lão bà tử bà chọc giận.”
Tô lão thái thái vội vàng muốn tiến lên ngăn cản ông ta, lại bị thím Phì gắt gao ôm lấy.
Chỉ đành dùng miệng mắng một trận.
Chỉ tiếc mặc cho bà ta mắng thế nào, người khác cũng không để ý tới.
Ngược lại Tô lão thái gia đi tới bên cạnh Tô Tú Tú, thở dài một hơi, mở miệng nói lên đoạn chuyện cũ phủ bụi đã lâu kia.
"Bà nội ruột của cháu là một người phụ nữ rất tốt, tính tình bà ấy dịu dàng lại hiền hòa, nói chuyện luôn chậm rãi nhỏ nhẹ.
Nhà bà ấy trước kia cũng là người đọc sách, chỉ là sau này xuống dốc.
Sau khi gả cho ông nội cháu, hai người cũng xem như mỹ mãn.
Nhưng bà nội cháu gì cũng tốt, chỉ là thân thể quá yếu, từ trong bụng mẹ đã có tật xấu, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, các loại thuốc cũng ăn không ít, bệnh viện lớn cũng đã đi qua, nhưng lại không thấy khá hơn.
Hai vợ chồng kia mắt thấy đã bốn mươi tuổi, lại không có con.
Ông nhớ có một năm, ông nội cháu nghe được từ người khác, trấn nhỏ phía nam có một danh y có thể trị bệnh cho bà nội cháu.
Nên dẫn theo bà nội cháu chạy tới.
Khi đó không giống hiện tại, bọn họ vừa đi đã hơn hai năm.
Lúc trở về, ông ấy cầm hũ tro cốt của bà nội cháu, lại dẫn về Tô Ngọc Lan và hai bé trai.
Ông nội cháu nói với người trong thôn, Tô Ngọc Lan là vợ ông ấy tái hôn, ba cháu và Tô Quảng Mậu đều là con của Tô Ngọc Lan sinh cho ông ấy.
Nhưng riêng tư, ông ấy lại giao gốc gác với ông.
Thì ra, bà nội cháu lúc trước vẫn luôn giấu diếm chuyện mang thai, vì sinh hạ ba cháu, bà ấy ngay cả mạng cũng không cần.
Ông nội cháu tuy đau lòng, nhưng phải chăm sóc cha cháu.
Về phần Tô Ngọc Lan, là ông nội cháu sau này thuận tay cứu giúp.
Khi đó, chồng Tô Ngọc Lan vừa mới chết, bà ta còn dẫn theo đứa nhỏ, không nơi nương tựa, còn bị thôn nhân xa lánh.
Bản thân bà ta căn bản không sống nổi.
Sau khi được ông nội cháu cứu, thì sinh tâm tư muốn chết muốn chết quấn lấy ông nội cháu.
Hơn nữa, bà ta còn thề trước mặt ông nội cháu, nói sau này sẽ xem cha cháu như cốt nhục ruột thịt.
Ông nội cháu cũng vì con nhỏ, thật sự cùng bà ta kết bạn sống qua ngày, cũng xem Tô Quảng Mậu là con ruột mà đối đãi.
Đáng tiếc, ông nội cháu nhân nghĩa cả đời, lại vẫn là tin lầm kẻ ác.
Lúc ông ấy ở đây, Tô Ngọc Lan làm bộ làm tịch, đối xử với ba cháu xem như không tệ.
Đợi đến khi ông nội cháu qua đời, bà già này không ai quản, hành sự lại càng không được tốt.”
Nhớ tới chuyện lúc trước cùng với người anh em già kia, Tô thái gia không khỏi thêm vài phần sầu não.
Ông ấy quay đầu lớn tiếng quát: "Tô Ngọc Lan, bà luôn miệng mắng Tú Tú là sói mắt trắng, để tôi nói, bà mới là sói ác tham lam, hút máu thịt cả nhà lão Ngũ, hiện giờ ngay cả cháu gái nhỏ của ông ấy cũng muốn hại.
Bà còn tính là người sao? Năm đó, mặc dù tôi đã đồng ý, sẽ không đề cập tới việc này nữa.
Nhưng đến bây giờ, thật sự không thể nhịn được.
Dù sao, lão già này cũng đã một cước giẫm vào trong quan tài, cùng lắm thì, đến lúc đó sẽ tạ tội với lão ngũ.”
Tô lão thái thái càng sợ gì càng tới đó đó, Tô thái gia rốt cuộc vẫn lật ra những món nợ cũ năm xưa kia.
Trong lúc nhất thời, cả người bà ta đều điên rồi, miệng mắng loạn.
“Ông già này cần gì phải nói dối, bịa đặt hủy thanh danh của tôi?”