Mắt thấy đã đến trưa, mấy người tụ cùng một chỗ, qua loa ăn cơm trưa.
Thân thể Tô Tú Tú vốn đã thua thiệt nhiều, buổi sáng lại hao phí quá nhiều tâm thần.
Lúc ăn cơm, mí mắt trên và mí mắt dưới của cô bắt đầu đánh nhau.
Mạnh Đình Tùng thấy cô mệt mỏi, thì đuổi cô về phòng nghỉ ngơi.
Nói là trời đã tối, sáng sớm ngày mai, bọn họ lại vào thành.
Tô Tú Tú cũng không nói gì, trở về phòng thì yên tâm đi ngủ.
Mạnh Đình Tùng lại cùng chiến hữu tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đinh Hướng Vinh vốn xuất thân từ lính trinh sát, sau khi phục viên bị thương trở về, thì làm nông dân.
Tuy rằng cũng có thể ấm no, cuộc sống trôi qua cũng rất thanh nhàn, nhưng lại thường xuyên hoài niệm cuộc sống trong quân doanh, cũng rất nhớ những chiến hữu cũ kia.
Cho nên, lần này Mạnh Đình Tùng tới thăm anh ấy, Đinh Hướng Vinh tất nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Mạnh Đình Tùng nghe Đinh Hướng Vinh lải nhải chuyện sau khi hồi hương, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Chiến hữu này của anh có năng lực rất mạnh, vốn nên có tiền đồ tốt hơn, lại tiêu hao nhuệ khí ở đồng ruộng.
Mạnh Đình Tùng cũng không phải là người không biết xem sắc mặt, những lời này tất nhiên không thể nói ra.
Chỉ là trong lòng anh lại không nhịn được nghĩ, chờ tương lai anh xuất ngũ về quê, sẽ là quang cảnh như thế nào?
Đại khái sẽ là tiếp nhận con dao phay tổ truyền xuống kia, sau đó, dựa theo tâm nguyện của cha già, làm một đầu bếp cầm muỗng?
Mạnh Đình Tùng cũng không bài xích kế thừa gia nghiệp như vậy.
Chỉ là, khi anh còn trẻ, anh càng muốn chạy ra ngoài gặp việc đời, thuận tiện làm chút chuyện mình muốn làm mà thôi.
Nhưng, hiện tại cũng đã đến lúc, nên về nhà, nói chuyện thật tốt với cha, ít nhất để cho ông già nhà anh thả tâm vào trong bụng.
Tương lai, anh sẽ phát dương quang đại tài nấu nướng của Mạnh gia.
Mặt khác, anh cũng phải thuyết phục cha mình, nhận nuôi Tô Tú Tú, chăm sóc cô vài năm, cho đến khi cô trưởng thành mới thôi.
Mạnh Đình Tùng đã tính toán xong.
Đến bốn năm giờ chiều, Tô Tú Tú mới tỉnh lại.
Cô chỉ cảm thấy tinh thần thải mái, tâm tình sảng khoái.
Mạnh Đình Tùng thấy cô rời giường, thì tới tìm cô bàn chuyện sắp xếp sau này.
Lúc trước anh vốn đã nói với Tô Tú Tú, muốn nhận cô làm em gái.
Tô Tú Tú lúc ấy nói phải suy nghĩ thật kỹ, Mạnh Đình Tùng cho rằng cô nhất định sẽ đồng ý.
Vì thế, mở miệng nói với Tô Tú Tú: "Đợi đến nhà chúng ta, anh nghĩ cách giúp em tìm một trường học.
Nói thế nào cũng nên học xong trung học cơ sở sở chứ? Nhưng mà em cũng không tính là muộn, lúc trước khi anh học trung học cơ sở, còn có bạn học mười sáu mười bảy tuổi.
Tô Tú Tú nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra.
Thật ra cô cũng ám chỉ qua nhiều lần, cô muốn vào thành phố tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Thế thì hay rồi, Mạnh Đình Tùng còn muốn đưa cô về nhà, nhận cô làm em gái, cho cô đi học.
Trong lúc nhất thời, Tô Tú Tú có hơi dở khóc dở cười, cô quyết đoán lắc đầu nói:
"Anh Mạnh, anh đừng nóng vội, trước hết nghe em nói hết đã.
em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có ý định quay về trường học học lại, chỉ muốn tìm một công việc trước, chờ an ổn lại nói sau.
Trước kia em cũng từng nghe người khác nhắc tới, hiện tại có trường học đêm khuya gì đó, có thể vừa làm việc vừa đọc sách.
Em nghĩ, chờ công việc của em ổn định lại, sẽ thi vào lớp ban đêm.
Đến lúc đó, có thể bù lại thời gian hai năm lãng phí này của em."