Mạnh Đình Tùng suy nghĩ một lát, còn nói thêm: “Nếu không, em cảm thấy chán, thì đi dạo quanh đây chơi một lát cũng được.
Chỉ là đừng đi xa, cũng đừng đi đến góc khuất.
Đến giờ ăn cơm tối, anh sẽ có thể trở về, đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị cơm.”
Tô Tú Tú lại gật đầu đồng ý.
Đã dặn dò xong, cô đưa Mạnh Đình Tùng ra ngoài cửa.
Lúc trở về, Tô Tú Tú vừa vặn gặp một dì phụ trách quét dọn vệ sinh.
Người nọ cười hì hì, nhìn qua rất hiền hòa, môi mỏng, miệng lại rất lớn.
Vừa nhìn đã biết là tin tức linh thông, lại thích nói chuyện với người khác.
Tô Tú Tú dứt khoát tiến lên cùng bà hàn huyên vài câu, rất nhanh đã hỏi thăm ra gần đây có một con phố, chuyên môn bày hàng vỉa hè buôn bán nhỏ.
Không cần phiếu, trực tiếp trả tiền sẽ bán, đều là đồ dùng trong nhà, lại bán rẻ hơn so với trung tâm thương mại.
Tô Tú Tú dứt khoát xoay người trở về phòng thu dọn đồ đạc, cầm tiền lẻ, rời khỏi nhà khách.
Đến trên con đường kia nhìn thử, quả nhiên phi phàm náo nhiệt.
Tùy tiện phía trước một quầy hàng, đã vây quanh không ít người mua đồ.
Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, ở chỗ này quả nhiên đều có thể tìm được.
Còn có những chiếc khăn lụa nhỏ xinh đẹp, cùng với quần áo nhìn qua rất thời thượng.
Tô Tú Tú từ đầu đường một đường đi tới cuối đường, chỉ cảm thấy trên con đường này và những nơi khác đều không giống nhau, có vẻ rất có sức sống.
Người nơi này tuy rằng đều có khí tức đặc biệt của thời đại này, nhưng trên người mỗi người lại tràn ngập sức sống khác biệt.
Sau khi trọng sinh trở về, Tô Tú Tú tuy rằng đã tiếp nhận hiện thực, nhưng cho đến giờ khắc này, mới hoàn toàn dung nhập vào trong thời đại này.
Nếu may mắn có được cơ hội làm lại từ đầu, lúc này đây, cô tất nhiên cũng muốn khiến mình sống càng thêm đặc sắc.
Đáy lòng Tô Tú Tú tính toán một phen, cô chưa chắc sẽ bày sạp ở trên con đường này.
Đến lúc đó, tùy tiện tìm nơi có lưu lượng người tương đối nhiều là được.
Ngay từ đầu, cô cũng không cần phải bán thứ gì lớn.
Trong mùa đông này, chỉ cần bán găng tay, vớ bông là đủ rồi.
Tô Tú Tú còn lưu ý một chút, cả con đường thật đúng là không có người bán găng tay.
Cô định chờ thu xếp ổn thỏa, sẽ nghĩ cách đi dạo phố buôn bán gần đó, tìm được nguồn hàng cung cấp rồi nói sau.
Lại đi bộ trong chốc lát, Tô Tú Tú tìm được một bác gái sống mũi thẳng, mũi có thịt, trải qua cò kè mặc cả, cuối cùng mua hai miếng vải một đậm một nhạt và một gói kim chỉ.
Lúc này mới xoay người trở về nhà khách.
Tuy rằng, rất nhiều năm không tự tay may quần áo, nhưng đó lại là tay nghề mưu sinh của cô từ tiểu học, rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.
Tô Tú Tú nghĩ đến tết, chuẩn bị cho mình một bộ quần áo mới để mặc.
Về phần miếng vải màu đậm kia, có thể làm cho Mạnh Đình Tùng một bộ quần áo mặc bên trong.
Chờ trở về trong phòng, Tô Tú Tú lại cảm thấy có hơi mệt mỏi, dứt khoát bò lên giường trước, ngủ trưa.
Đến chạng vạng tối, Mạnh Đình Tùng cầm theo cơm tối trở về, đã thấy Tô Tú Tú buồn ngủ mông lung, trên trán còn có một nắm tóc hơi nhếch lên.
Anh không khỏi cười nói: “Em đây là lại ngủ một giấc dài à?”
“A, lúc anh đi, em đi tới trên đường gần đây mua hai miếng vải.
Em định sẽ làm cho anh một bộ quần áo.” Trong miệng Tô Tú Tú hàm hàm hồ hồ nói, còn thanh tú ngáp nhỏ một cái.
Mạnh Đình Tùng cũng không từ chối, chỉ cười nói: “Anh ở bộ đội có quần áo mặc, em làm quần áo của mình đi.
Bình thường cũng chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm mình mệt.”
Nói xong, anh mở ra bao giấy đầu ngay trước bàn, bên trong là bánh nướng nóng hổi và tương thịt bò.
Tô Tú Tú biết, Mạnh Đình Tùng đại khái nhìn cô vừa gầy vừa nhỏ, luôn muốn bồi bổ cho cô, hận không thể một ngày ba bữa đều cho cô ăn thịt.
Tác giả có lời muốn nói:
1.
Môi mỏng, miệng lớn: Thêm mắm dặm muối nói chuyện khắp nơi
2.
Sống mũi thẳng, mũi có thịt: Tài vận tốt, dễ thành công (người biết buôn bán)