Lúc này, Mạnh Đình Tùng còn nói thêm: “Đúng rồi, anh đã hỏi thăm giúp em, vừa vặn có một công việc rất thích hợp với em.”
Tô Tú Tú thế mới biết, buổi chiều Mạnh Đình Tùng đi ra ngoài là để giúp cô hỏi thăm công việc.
Tuy rằng trong lòng cô có tính toán khác, cũng không coi trọng công việc này.
Nhưng nể tình Mạnh Đình Tùng phí tâm như vậy, ngoài miệng cô vẫn tha thiết nói:
"Công việc gì? Người ta không chê em nhỏ tuổi sao?"
Mạnh Đình Tùng vừa cười vừa nói: "Anh lúc trước không phải đã nói với em rồi sao, anh có một bác quen ở ngay trong kinh thành.
Bác gái anh đi đứng không tốt, nhất là đến mùa đông, trời lạnh xuống, bác ấy không xuống giường được, cũng không ra cửa được.
Bác anh còn phải ra ngoài kiếm tiền, không yên tâm bác gái ở nhà một mình, nên muốn tìm một bảo mẫu chăm sóc bác ấy.
Lúc trước cũng thử tìm hai người, đều vì các loại nguyên nhân mà rời đi.
Buổi chiều, anh đi qua tìm bác anh, muốn nhờ bác ấy giúp em chút chuyện công tác.
Đúng lúc gặp được cơ hội như vậy, nên anh giúp em nói với bác ấy, để em đi qua thử xem."
Tô Tú Tú nghe xong lời này, nửa ngày không biết nói gì.
Lúc trước, cô cũng chỉ là thuận miệng nói vài lần, sẽ vào thành làm bảo mẫu.
Nhưng đó chỉ là lời nói để chặn miệng người khác.
Nào ngờ lại bị Mạnh Đình Tùng xem là thật?
Xem ra về sau, cô vẫn là ít nói chuyện mới thỏa đáng, bằng không một câu thành thật thì không tốt.
Đến lúc này, lời từ chối thật sự không có cách nào nói ra miệng.
Cuối cùng, Tô Tú Tú đành phải kiên trì nói:
"Em thân đơn lực bạc, chỉ sợ không đi chuyển được bệnh nhân.
Đến lúc đó, hầu hạ bác gái anh không tốt, ngay cả anh cũng bị oán giận."
Mạnh Đình Tùng lại lắc đầu nói: "Vốn cũng không cần em phải chuyển người, chỉ là công việc bưng trà đưa nước, ngày thường ở nhà cùng bác gái ta tâm sự trò chuyện, đến giờ, làm bữa cơm cho bác ấy là được.
Bình thường các loại công việc rửa mặt, bác trai anh đều tự mình động thủ, không cần người khác.
Lúc vừa mới nói, bác ấy vừa nghe tuổi em còn nhỏ như vậy, vốn cũng không quá đồng ý dùng.
Là anh cầu xin nửa ngày, bác ấy mới bằng lòng cho em đi qua thử xem."
Được rồi, công việc làm bảo mẫu này là do Mạnh Đình Tùng dùng nhân tình, khổ cầu mới có.
Đến nước này, Tô Tú Tú cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy được rồi, em theo anh qua đó thử xem.
Nếu bác anh đồng ý rồi lại nói, nếu không đồng ý, em sẽ tìm công việc khác.
Anh Mạnh, anh ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng."
Mạnh Đình Tùng nghe xong lời này, lại cười nói: "Cũng không miễn cưỡng, còn nhóc em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.
Bác trai bác gái anh đều là người rất tốt, em đi tất nhiên sẽ không bạc đãi em đâu.
Được rồi, cũng đừng nói chuyện này, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Vâng."
Nói xong, hai người tụ lại với nhau, ăn bánh nướng thịt bò cuốn.
Nơi Mạnh Đình Tùng mua thịt bò kho, ba mươi năm sau, xem như là một cửa hiệu lâu đời ở kinh thành.
Kiếp trước, Tô Tú Tú còn cố ý bảo người xếp hàng dài đi mua.
Lúc ấy, cô chỉ cảm thấy không ngon như trong lời đồn.
Nếm thử một chút, thì cảm thấy không có ý nghĩa, nên đặt ở một bên dứt khoát không ăn.
Lúc này, nhận bánh nướng thịt cuốn Mạnh Đình Tùng đưa tới, Tô Tú Tú cũng học bộ dáng của anh, cắn một miếng, lại phát hiện mùi vị thịt bò này hình như có thay đổi, ăn vào đúng là mỹ vị như lời đồn.
Cô lại theo bản năng cắn một miếng, chỉ cảm thấy gân mềm thịt mềm có độ dai, hơn nữa càng nhai càng thơm.
Mạnh Đình Tùng thấy cô thích, vội vàng khuyên nhủ: "Tú Tú, em ăn chậm chút, chúng ta còn nhiều thịt.
Nếu em thích, ngày mai anh sẽ lại mua cho em."
“......” Sao anh lại nói cô như một kẻ tham ăn vậy?
Trong lúc nhất thời, Tô đại sư cảm thấy có hơi ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên.
Lại nói tiếp, đời trước, tính tình cô nhạt nhẽo, thật đúng là không trọng dục vọng ăn uống lắm.
PS: Nữ chính không phải thật sự đi làm bảo mẫu, là bước ngoặt nhân sinh, thuận tiện kết được một đoạn duyên.