Chỉ tiếc trên trán bà sinh ra hai nốt ruồi nhỏ, một cái gây trở ngại cho đường cha mẹ, một cái gây bất lợi cho đường con cháu.
Tô Tú Tú chỉ cảm thấy tướng mạo Ngũ phu nhân thật sự kỳ quái không nói nên lời.
Cô đang suy nghĩ lung tung, Ngũ phu nhân còn tưởng rằng cô gái nhỏ không quen người lạ, nên lại nhìn về phía cô cười cười, vẫy vẫy tay.
Người này thật sự quá hòa ái, trong xương chứa một loại dịu dàng và thiện ý.
Trong lúc nhất thời, Tô Tú Tú cũng không thể lại từ chối bà, đi vài bước tới bên giường.
Ngũ phu nhân lại vỗ vỗ giường, ý bảo cô ngồi xuống, nên Tô Tú Tú ngồi nghiêng trước mặt bà.
Ngũ phu nhân lúc này mới có thể quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn bị thương chưa lành của Tô Tú Tú, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, vành mắt cũng đỏ lwn.
Trong miệng bà còn ôn thanh hỏi: "Mặt này còn đau không? Đã bôi thuốc chưa?”
Thật ra, ngày hôm qua lúc Mạnh Đình Tùng tới, đã nói thân thế của Tô Tú Tú với bọn họ.
Vừa vặn, Ngũ phu nhân cũng là một người mệnh khổ.
Khi còn trẻ cha mẹ mất sớm, từng sống nhờ trong nhà thân thích, chịu không ít uất ức.
Sau đó cũng bị trưởng bối trong nhà bán.
May mắn chính là, khi đó bà gặp Dung Ngũ gia.
Như vậy mới có thể sống đến bây giờ.
Lúc chưa gặp mặt, Ngũ phu nhân vốn đã sinh lòng thương tiếc Tô Tú Tú, lại cảm thấy các cô đồng mệnh tương liên, vừa vặn cũng đều là họ Tô.
Lúc này vừa thấy mặt, Ngũ phu nhân mới biết cô gái nhỏ này thảm hơn bà nhiều.
Trong lúc nhất thời, bà cảm động lây, nhớ tới chuyện thời niên thiếu từng chịu, lúc này mới có hơi thất thố.
*
Mà Tô Tú Tú bên kia, từ sau khi mẹ qua đời, chưa từng được người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng đối đãi như vậy.
Kiếp trước, cô mặc dù nhận sư phụ, sư phụ cũng thật tâm đối đãi cô, nhưng lại là tính tình cô quả.
Ngày thường, đối với cô nghiêm khắc quản giáo chiếm đa số.
Phương thức sư phụ thương cô, chính là để cho cô học tập bản lĩnh.
Cho nên, khi Ngũ phu nhân dịu dàng nói chuyện với cô như vậy, Tô Tú Tú lại có hơi luống cuống tay chân, không ứng phó được.
Cô đành phải kiên trì nói: "Bệnh viện đã kê đơn thuốc, mỗi ngày cháu đều bôi đúng giờ, đã sớm không đau, chỉ là nhìn nghiêm trọng.”
Ngũ phu nhân nghe xong lời này mới yên lòng, lại dịu dàng hỏi cô: "Cô bé, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tô Tú Tú nhỏ giọng nói: "Tới mười lăm rồi ạ.”
Ngũ phu nhân lại hỏi: "Cháu có biết nấu cơm không? Còn có thể làm những gì?”
Tô Tú Tú gật đầu nói: "Bình thường cơm trong nhà cháu đều có thể làm.
Lúc trước cháu làm việc trong xưởng may, cũng biết làm quần áo.
Ngoài ra, cháu còn học được một ít thủ pháp xoa bóp mát xa với mẹ, cũng ghi nhớ một ít phương thuốc.”
Ngũ phu nhân vừa nghe lời này, thì cười nói: "A, không ngờ cháu còn nhỏ tuổi, lại còn có bản lĩnh lớn như vậy.”
Tô Tú Tú nghe bà khen, mặt nóng lên, cúi đầu xấu hổ không nói tiếp.
Ngũ phu nhân lại vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô.
Sau đó, ngẩng đầu nói với lão đầu nhà bà: "Đứa nhỏ này hợp nhãn duyên của em, em muốn giữ con bé lại.
Ngũ gia, ngài thấy thế nào?”
Nghe xong lời của bà, ba người trong phòng đều có hơi há hốc mồm.
Đặc biệt là Dung Ngũ gia vừa rồi còn hùng hổ, cùng Mạnh Đình Tùng tranh giành đến chết đi sống lại, bắt Mạnh Đình Tùng nhanh chóng đưa Tô Tú Tú đi.
Thái độ của ông ấy cực kì cường ngạnh, tùy ý Mạnh Đình Tùng nói thế nào, cũng không muốn thay đổi chủ ý.
Thế này thì hay rồi, vừa nghe Ngũ phu nhân mở miệng, Ngũ gia đã ngừng ngay tại chỗ, sau đó trừng mắt nhìn Mạnh Đình Tùng nói: "Cũng được, nếu Ngũ phu nhân thích cô nhóc này, vậy để cho con bé ở lại thử xem.”
Tô Tú Tú nghe xong, nhất thời cảm thấy rất khó chịu.
Cô thầm nói, ông già này không phải rất cố chấp sao, tính tình lại lớn.
Người như vậy thay lời ngay tại chỗ, tự mình đánh mặt mình, thật sự tốt sao? Uy nghiêm của người đứng đầu gia đình ở đâu?