Tô Tú Tú cũng không biết nhà bếp của Mạnh gia, còn có nhiều quy củ như vậy.
Cô vốn định giúp Mạnh Đình Tùng rửa rau, trợ thủ gì đó thôi.
Chỉ là, Mạnh Đình Tùng vừa nhìn thấy đôi tay nhỏ bé kia đều là vết chai và vết nứt, có chỗ đã bị nứt ra.
Nhất thời trong lòng không đành lòng, nên nói với cô: "Vậy em giúp anh nhặt rau đi, những chuyện khác qnh sẽ làm."
Tô Tú Tú nghe xong lời này của anh thì hơi kinh ngạc.
Lúc này Mạnh Đình Tùng cũng đã xoay người, bắt đầu sửa sang lại đống thịt kia.
Tô Tú Tú đành phải nghe theo sự sắp xếp của anh, cẩn thận nhặt rau chia đồ, lại đưa từng nhóm đến bên cạnh Mạnh Đình Tùng.
Mạnh Đình Tùng làm việc lưu loát, rửa sạch ngay lập tức, nhân tiện cũng xử lý thịt.
Mạnh Đình Tùng vừa vào bếp, khí thế cả người đã thay đổi, anh làm việc đâu vào đấy.
Nhất là một khắc cầm lấy dao phay kia, Mạnh Đình Tùng trở nên cực kì có khí thế, anh hạ đao nhanh, tay cũng vững.
Gần như đều là liền mạch lưu loát, cắt nguyên liệu nấu ăn thành sợi nhỏ, lát mỏng, các lát đều nhau.
Tô Tú Tú ở một bên nhìn, cả người đều trở nên hoảng hốt.
Cô chỉ cảm thấy khi người đàn ông vung dao phay này, đúng là đẹp trai nói không nên lời.
Chờ Mạnh Đình Tùng thái rau xong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô nhóc Tô Tú Tú nhìn anh thái rau hai mắt trợn trừng.
Trên mặt có chút kinh ngạc, có chút sùng bái.
Anh không nhịn được cười nói:
"Đây đều là công phu của đầu bếp, em ngày thường nấu cơm không cần cắt thành như vậy.
Chỉ cần em nấu cơm sạch sẽ, mùi vị không kém lắm là được."
"Ừ.” Tô Tú Tú theo bản năng gật gật đầu, vẫn có hơi mất hồn mất vía nhìn anh.
Mạnh Đình Tùng lại có hơi ngượng ngùng, đành phải xoay người đi tới trước bếp làm việc.
Trong lúc nhất thời, Tô Tú Tú chỉ cảm thấy thời gian lưu chuyển, Mạnh Đình Tùng hai mươi tuổi và Mạnh Đình Tùng hơn năm mươi tuổi không ngừng luân phiên trùng hợp trong đầu cô.
Kiếp trước, Mạnh Đình Tùng cũng luôn nấu cơm cho cô ăn.
Chỉ là khi đó, anh đứng ở trong bếp trước bếp lò bận rộn, cô an vị ở trong phòng khách trước bàn cơm chờ.
Cô là sớm huyền học đại sư thanh danh bên ngoài, anh là danh trù Bắc Kinh thanh danh vừa mới lên cao.
Quanh năm suốt tháng làm thần côn, luôn phải ở trước mặt người ngoài bày ra sự thế ngoại cao nhân, chậm rãi, cô cũng phát triển thành thật sự thanh tâm quả dục.
Mặc dù nói có tiền có địa vị, nhưng cuộc sống của cô lại càng ngày càng không thú vị.
Nhất là ở trên mặt đồ ăn, món ngon mỹ vị trong miệng người khác, hết lần này tới lần khác cô lại ăn vô vị.
Ngày thường, chỉ ăn cháo trắng thức ăn thanh đạm.
Người khác tặng quà đắt tiền hiếm có, cô thậm chí lười giương mắt nhìn một cái.
Hết lần này tới lần khác cô càng như vậy, người khác càng cảm thấy cô là thế ngoại cao nhân, cũng lại càng thờ phụng cô, theo đuổi cô.
Có rất nhiều người trăm phương ngàn kế muốn cùng cô gặp mặt một lần, cầu xin cô chỉ điểm sai lầm.
Nhưng bọn họ nào biết, cô thật sự chán đời, cảm thấy chán ngấy.
Cho đến khi cô gặp được Mạnh Đình Tùng đang gặp khó khăn.
Khi đó, Tô Tú Tú chỉ vì báo ân mà trả nợ.
Cô nâng đỡ Mạnh Đình Tùng chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng Mạnh Đình Tùng này cũng là thật tâm thật ý đối đãi tốt với cô, không vì thân phận đại sư, chỉ là xem cô trở thành bạn bè thời niên thiếu mà đối đãi.
Anh biết cô khẩu vị không tốt, nên nghĩ hết biện pháp làm ra một ít đồ ăn tươi mới cho cô ăn.