Ngay từ đầu, Tô Tú Tú cũng đối xử lạnh nhạt với anh không khác người ngoài.
Nhưng Mạnh Đình Tùng chưa từng buông tha.
Nhân sinh trên đời, luôn phải có vài người như vậy, có thể lấy chân tâm đổi chân tâm.
Cô mặc dù ít sự thật lòng đến đáng thương, nhưng vẫn bị sự cố chấp của Mạnh Đình Tùng đả động.
Sau đó, cô thật sự thích cơm anh làm, cũng bắt đầu đối đãi với anh như người thân bạn tốt.
Chỉ là, thỉnh thoảng nửa đêm mơ về, cô cũng từng nhớ tới, nếu sớm gặp được Mạnh Đình Tùng thì tốt rồi.
Nếu như cô không có làm thần côn thì tốt rồi.
Như vậy cô chắc chắn trăm phương ngàn kế gả cho anh làm vợ nhỉ?
Cũng không biết có phải vì khi đó oán niệm quá nặng, mới có được một cơ hội sống lại như vậy hay không.
Đời này, không sớm cũng không muộn, bọn họ gặp nhau vừa vặn.
Cô cũng có thể cùng anh đứng trong bếp nấu cơm.
Cho dù chỉ là trợ thủ đơn giản nhất, cho dù chỉ là đứng ở một bên nhìn, trong lòng cô cô cũng sinh ra thích thú vô hạn.
Mạnh Đình Tùng vừa xử lý thức ăn, còn thuận miệng dạy Tô Tú Tú một ít bí quyết phòng bếp không thường dùng.
Tô Tú Tú cũng lắng nghe, liên tục gật đầu.
Mạnh Đình Tùng thỉnh thoảng hỏi một câu: "Anh nói lời này em hiểu chưa?"
"Ừ, hiểu rồi.” Cô vẫn không nói nhiều.
Mạnh Đình Tùng không nhịn được nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ lên, còn thường xuyên lấy mắt nhìn lén anh.
Trong lúc tình cờ, ánh mắt hai người gặp nhau, tim Mạnh Đình Tùng đột nhiên đập thình thịch.
Anh thầm nói, chỉ là lộ ra chút tay nấu ăn mà thôi, không nghĩ tới cô nhóc này thế mà sùng bái anh như vậy?
Xem ra sau này có cơ hội, còn phải dạy cô thêm mấy chiêu nữa nhỉ?
Cứ như vậy, ở trong phòng bếp bận rộn một hồi, vừa dạy vừa học.
Mạnh Đình Tùng rất nhanh đã xào ra mấy món ăn gia đình, trong đó có gà thái hạt lựu Cung Bảo, thịt râu gỗ, khoai tây sợi xào, đậu hũ hầm cải trắng, trứng gà và cà rốt làm thành viên khô.
Đồ ăn anh làm quả nhiên lấy khẩu vị của Ngũ phu nhân làm chủ, lại thêm hai món thịt.
Cứ như vậy mà ra năm món ăn gia đình vô cùng đơn giản lại ngon, kỹ thuật cắt tốt, độ lửa cũng đúng mức, đồ ăn làm ra màu sắc hương vị đều đủ, bày biện cũng thanh nhã xinh đẹp.
Đưa lên bàn, đã có vẻ bữa cơm tối này rất phong phú.
Thậm chí so với đồ ăn bọn họ ăn ở nhà hàng quốc doanh một ngày trước còn tốt hơn nhiều.
Lúc này, Dung Ngũ gia cũng đỡ Ngũ phu nhân đến bên bàn, bốn người vây quanh một chiếc bàn tròn ngồi xuống.
Dung Ngũ gia lại lấy ra một bình rượu ngon trân quý, rót cho Mạnh Đình Tùng một ly, lại rót đầy cho mình, lúc này mới hỏi Ngũ phu nhân: "Hôm nay em có muốn uống chút rượu hay không."
Ngũ phu nhân lại lắc đầu từ chối.
Mấy người đều tự ngồi xuống, lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Tô Tú Tú vẫn luôn không nói gì, chỉ lẳng lặng bưng bát cơm, nhã nhặn ăn cơm.
Dung Ngũ gia nhìn cô, chỉ cảm thấy cô gái này xem như gia giáo không tệ.
Cũng không nói thêm gì, bắt đầu chăm sóc vợ ông ăn cơm.
Thật ra, cũng không cần Dung Ngũ gia hỗ trợ.
Lúc đưa thức ăn lên, bọn họ cố ý bày thức ăn chay lạo gần chỗ Ngũ phu nhân bên này.
Khi Ngũ phu nhân gắp thức ăn cũng không tính là phiền toái.
Nhưng Dung Ngũ gia vẫn giành trước khi bà động đũa, gắp món bà thích giúp bà, dường như sợ bà mệt mỏi.
Ngũ phu nhân nhìn ông một cái, lại không nói gì.