Ngũ phu nhân liếc ông một cái, miệng nói: "Có gì mờ ám? Cho dù tương lai bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, cũng là chuyện của hai đứa nhỏ.
Ông già như anh nhảy lên nhảy xuống có ý nghĩa gì?"
Dung Ngũ gia thấp giọng phản bác: "Cái gì gọi là anh nhảy lên nhảy xuống? Anh đây còn không phải hỗ trợ cho đứa cháu ngu xuẩn kia sao?"
Ngũ phu nhân lại nói: "Còn hỗ trợ nữa, em thấy anh đang quấy rối."
Dung Ngũ gia liên tiếp bị vợ mình chặn vài câu, lúc này mới thành thật ngồi xuống cùng bà xem TV.
Rất nhanh, phòng bếp đã thu dọn xong xuôi, Mạnh Đình Tùng lại cố ý tới nói với Dung Ngũ gia:
"Bác trai, vậy sáng mai cháu sẽ về nhà."
Dung Ngũ gia nhướng mày nói: "Thế nào, cháu không ở thêm hai ngày nữa, xem bác có hà khắc với cô nhóc kia hay không à?"
Ngũ phu nhân nghe xong lời này, không nhịn được vỗ tay lão đầu, ý bảo ông đừng nói lung tung.
Nhưng Mạnh Đình Tùng lại không nghĩ sâu xa, chỉ giải thích: "Cháu tổng cộng chỉ nghỉ vài ngày, về nhà ở hai ngày, rồi lại qua đây xem.
Bác trai, Tú Tú là một đứa trẻ có thể chịu khổ, tâm cũng không xấu.
Về sau, bác có chỗ nào không hài lòng, từ từ dạy cô ấy là được.
Ngàn vạn lần đừng mắng cô ấy.
Lúc cô ấy ở nhà thân thích, luôn bị mắng.
Cháu nghe những lời đó cũng không nhịn được đau lòng."
Dung Ngũ gia nghe xong lời này, cười nhạo một tiếng, vừa định nói vài câu trêu chọc anh, lại bị Ngũ phu nhân cứng rắn ngăn lại.
Ngũ phu nhân cười nói: "Lòng người đều là thịt, huống chi Tú Tú hợp nhãn duyên của bác.
Tiểu Tùng cháu cứ yên tâm đi, bác nhất định sẽ không để cô bé bị ông già này chọc giận."
Mạnh Đình nghe được lời của bà, thấy yên lòng.
Ba người lại hàn huyên vài câu, sau đó Mạnh Đình Tùng xoay người trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hai ông bà Dung Ngũ gia lại xem phim truyền hình, đến tám chín giờ, Dung Ngũ gia đi múc nước, hầu hạ vợ ông ấy rửa mặt.
Những chuyện này, ông ấy quả nhiên không để tay người khác làm.
Đương nhiên cũng sẽ không kêu Tô Tú Tú hỗ trợ.
Đợi đến khi thu dọn xong xuôi, hai ông bà cũng đi nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Dung Ngũ gia còn không quên nhắc nhở vợ của ông.
"Anh cũng biết, em đồng tình với thân thế của cô nhóc kia.
Nhưng nếu cô nhóc kia dám có chút khinh thường chậm trễ em, anh sẽ mặc kệ cô nhóc đó có phải là người của Tiểu Tùng hay không, vẫn đuổi cô nhóc kia đi như thường."
Ngũ phu nhân liền nói: "Lão đầu anh sao lại nói như vậy? Trên tay cô bé kia đều là vết chai, vừa nhìn đã biết là thành thật an phận.
Vừa rồi nghe anh cũng nói cô nhóc không được sống tốt, trong lòng em cảm thấy đồng cảm.
Năm đó em cũng bằng tuổi cô brs, cũng bị cậu em bán đến loại nơi kia.
Nếu như không phải gặp anh, em đã sớm đâm đầu chết rồi.
Hôm nay vừa nhìn thấy cô bé kia, cũng không biết xảy ra chuyện gì, em lại nhớ tới em năm đó.
Người như này, cho dù chút chuyện xấu cũng chưa từng từng làm, ngày thường chịu mệt nhọc, uất ức gì cũng nuốt vào trong bụng.
Nhưng người khác vẫn không để lại đường sống! Gì mà người thân không thân, coi họ là người thân, người ta lại không xem mình là người.
Hôm nay em để lại lời nói cho anh nghe, em mặc kệ lão đầu bướng bỉnh anh nghĩ thế nào, dù sao cô nhóc kia em sẽ giữ lại.
Người khác không cho cô bé đường sống, em lại muốn cứng rắn mở ra một con đường sống cho cô bé ấy!"
Nói xong lời này, nước mắt của bà không tự chủ được chảy xuống.
Cũng không biết là khóc vid Tô Tú Tú, hay là khóc vì mình bàng hoàng luống cuống, cùng đường năm đó.