Tô Tú Tú vội vàng nói: "Đây không phải cháu tự mình làm.
Lúc cháu gặp không may, anh Mạnh giúp cháu không ít việc, còn tìm cho cháu vài bộ quần áo.
Cháu không có gì để báo đáp, nên bớt chút thời gian mua một miếng vải, định làm một bộ quần áo cho anh ấy.
Vải vóc cháu tự làm quần áo cũng đã mua, chỉ là muốn làm cho anh ấy trước.”
Ngũ phu nhân lại mở miệng hỏi: "Vậy cháu biết dùng máy may chứ?”
“Có chứ, cháu làm việc trong xưởng có máy may, sư phụ đã dạy cháu phải dùng như thế nào.” Tô Tú Tú nói.
“Đã như vậy, cháu cũng không cần tự mình may, trong nhà chúng ta cũng có máy may.
Chỉ là bác không tiện, Ngũ gia đặt máy may đặt ở trong phòng tây.
Chờ ông ấy trở về, bác bảo ông ấy dọn ra cho cháu sử dụng là được.
Như vậy cháu may quần áo cũng nhanh hơn nhiều.” Ngũ phu nhân còn nói.
Tô Tú Tú vội vàng nói cám ơn, còn nói thêm: "Chờ anh Mạnh trở về, cháu có thể làm quần áo tặng cho anh ấy.”
“Ừ.”
Hai người nói xong, lại tự mình bắt đầu làm việc.
Ngũ phu nhân lén nhìn Tô Tú Tú, chỉ cảm thấy cô nhóc nhỏ này đúng là biết may quần áo.
Chỉ tiếc cô chỉ học được chút tay nghề thô, chỉ biết làm kiểu dáng đơn giản nhất.
Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là một phen tâm ý của Tô Tú Tú.
Ngũ phu nhân cảm thấy cô nhóc này biết cảm ơn.
Bên kia, Tô Tú Tú tuy rằng bận rộn công việc trong tay, nhưng cũng không để Ngũ phu nhân phơi ở một bên, mà lúc nào cũng chú ý tới bà ấy.
Ngũ phu nhân khát, cô sẽ đưa nước.
Ngũ phu nhân chán, cô sẽ ở bên bà nói chuyện phiếm.
Trong mắt Ngũ phu nhân, Tô Tú Tú không hoạt bát như những đứa trẻ khác.
Có thể là do chịu quá nhiều uất ức.
Cô ít nói, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng luôn căng thẳng.
Chỉ là khi cô mở miệng, thì lại rất biết nói.
Ngũ phu nhân nghe cô nói chuyện, cảm thấy rất thú vị.
Tính cách hai người tuy rằng bất đồng, ở chung lại rất hòa hợp.
Ngũ phu nhân mặc dù có tâm thân thiết với Tô Tú Tú, nhưng một số chỗ bất tiện, bà ấy thật sự không tiện mở miệng với cô gái nhỏ trẻ tuổi như vậy, đành phải lặng lẽ chịu đựng.
Không ngờ Tô Tú Tú thận trọng, thoáng cái đã nhìn thấu, đưa ống nhổ cho bà.
Biết Ngũ phu nhân có thể tự mình sử dụng, cô mới xoay người tránh ra ngoài.
Ngũ phu nhân lúc này mới thở dài.
Sau khi xong, trên mặt Ngũ phu nhân lộ vẻ ngượng ngùng, Tô Tú Tú vẫn giống như vừa rồi, vừa nói chuyện với bà, vừa làm việc, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngũ phu nhân lúc này mới không xấu hổ như thế nữa.
Trong lòng bà lại cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự quá tri kỷ quá hiểu lòng người.
*
Giữa trưa hôm đó, Dung Ngũ gia sợ Tô Tú Tú chăm sóc vợ mình không tốt, còn cố ý chạy về nhà nhìn thử.
Chỉ là cách nhà thật sự quá xa, lúc ông ấy về đến nhà, Tô Tú Tú đã làm cơm xong, đưa lên bàn đặt gần lò sưởi, đang ngồi ở chỗ đó thu xếp giúp Ngũ phu nhân ăn cơm.
Dung Ngũ gia không lên tiếng, chỉ cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Tô Tú Tú vừa gắp rau cho vợ ông ấy, trong miệng còn nói một ít chuyện mới mẻ nghe được ở chợ.
Ngũ phu nhân hiển nhiên được cô chăm sóc không tệ.
Sức ăn của Ngũ phu nhân vốn đã nhỏ, lại vì chân bị thương, có tích tụ trong lòng, thường xuyên ăn không trôi.
Vì việc này, Dung Ngũ gia nghĩ không ít cách, nguyên liệu nấu ăn tươi mới cũng đưa không ít về nhà.
Đáng tiếc, hai năm nay Ngũ phu nhân lại càng ngày càng gầy.
Vì việc này, Dung Ngũ gia mất không ít tâm lực, đáng tiếc đều vô dụng.
Có Tô Tú Tú ở một bên, Ngũ phu nhân không tiện có tính tình như với ông ấy.
Hơn nữa, Tô Tú Tú sẽ chủ động giúp bà gắp thức ăn, Ngũ phu nhân lại không tiện đẩy, nên sẽ ăn hết.