Trời còn chưa sáng thì Vương Thúy Hoa đã mơ màng tỉnh dậy.
Nồi sắt to tỏa ra hơi nóng, hương thơm của cơm từ bên trong lan ra, Tuệ Tử đang đeo tạp dề bận rộn tới lui.
Cơm đã nấu xong rồi, cũng cho gia súc ăn rồi.
Vương Thúy Hoa cảm thấy Tuệ Tử thật nhanh nhẹn, thu xếp gọn gàng ngăn nắp từ trong ra ngoài.
“Đang mang thai thì ngủ nhiều vào, có mẹ và Thiết Cắn đây rồi thì con không cần làm việc đâu.”
“Con ngủ đủ rồi ạ.”
Thực sự là đủ rồi.
Tuệ Tử nhớ đến đồ tồi vác cô vào nhà tối qua thì mặt liền nóng lên.
Cái tên đấy ngủ không ngay ngắn gì cả.
Chân quấn lấy cô, tay còn sờ...!Xùy.
Có một tên không đứng đắn như thế ở bên cạnh mà ngủ được mới là lạ ấy.
“Chốc nữa con đi thăm trưởng thôn, hôm qua đã hứa là sẽ cho ông ấy bánh ngô, chuyện của gia đình con mà lại khiến cho ông ấy bị thương nên con rất áy náy.”
“Tên cáo già đấy, không có lợi ích thì ông ta chả thèm giúp đỡ, miệng nói là vì con nhưng thật ra chẳng phải là vì con trai của ông ta sao? Không cần mang cái ơn này của ông ta đâu.”
Miệng thì nói như thế nhưng Vương Thúy Hoa lại moi hai tờ một tệ từ trong túi ra đưa cho Tuệ Tử.
“Đừng chỉ mua bánh không, mua thêm lon đồ hộp đi.”
Vu Kính Đình ngâm nga đi ra khỏi phòng, cổ áo bông không cài lại, để lộ vết móng tay rõ rệt trên xương quai xanh.
Tuệ Tử vội vã cài lại cúc áo cho anh, sợ mẹ chồng nhìn ra được manh mối.
“Con đi thăm trưởng thôn cùng với Tuệ Tử đi, kế toán của đội sản xuất bị điều đi rồi, Tuệ Tử nhà chúng ta có văn hóa, để nó đi đi.”
Vu Kính Đình nhân lúc mẹ đang quay lưng về phía mình thì cúi đầu nhanh chóng hơn một cái lên mặt của Tuệ Tử, mềm thật.
“Đội sản xuất sớm muộn gì cũng giải tán, mang cái ơn này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Con nghe ngóng được gì thế?” Vương Thúy Hoa hỏi.
“Mấy thôn xung quanh đều mở cuộc họp rồi, có mỗi Đại đội chúng ta vẫn chưa có tin tức gì.”
“Những thôn khác đồng ý giải tán đội sản xuất rồi à?”
“Chuyện sớm muộn thôi, một hai tháng tới thôn chúng ta cũng sẽ mở cuộc họp.”
Tuệ Tử nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con này thì càng khâm phục Vu Kính Đình hơn.
Anh thường xuyên đi đây đi đó, rất ít khi ở trong thôn, nắm bắt tin tức nhanh, đầu óc lại thông minh, phân tích vô cùng chính xác, năm sau đội sản xuất sẽ giải tán.
“Yên tâm dưỡng thai đi, việc kiếm tiền đã có ông đây rồi.” Vu Kính Đình còn muốn sờ mó nhưng lại bị cô đánh vào móng vuốt.
Tuệ Tử dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đứng đắn một chút, mẹ ở ngay bên cạnh kìa.
Vương Thúy Hoa đang đơm cơm nên không nhìn thấy được động tĩnh bên này, Vu Kính Đình kéo cô lại, véo vào eo cô, kì kèo mè nheo.
Vương Thúy Hoa xoay người lại thì anh lại thành chính nhân quân tử, nét mặt đầy trong sáng.
“Anh ra ngoài làm việc lớn đây, em ở nhà ngoan ngoãn nhé.”
Trong lòng Tuệ Tử xùy một cái rõ to, người không ngoan nhất trong cái nhà này có tư cách gì mà nói cô chứ!
Vu Kính Đình trở vào phòng xách một túi vải ra, sờ mó Tuệ Tử thêm một cái rồi mới ngâm nga đi ra ngoài.
“Mày lại đi lang thang đâu đấy? Ăn cơm rồi hẵng đi đi!”
Có gọi anh anh cũng không nhìn lại, Vương Thúy Hoa tức tối giậm chân mắng mỏ.
“Suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ, từ sáng đến tối chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả!”
Trước đây Tuệ Tử cũng từng có suy nghĩ giống như mẹ chồng, cho rằng anh là một người làm biếng, mỗi ngày chẳng biết đi đâu chơi bời lêu lổng.
Bây giờ cô không nghĩ như thế nữa, anh biết kiếm tiền nuôi gia đình là tốt rồi, còn về phần hơi dê xồm...!thì vẫn có thể chịu đựng được.
Tuệ Tử đứng bên ngoài sân của nhà trưởng thôn nhìn xuyên qua cửa sổ.
Chiếc chậu sắt được úp lên trên bếp lò, trưởng thôn đang cầm bình rượu ngồi trên ghế đầu nhỏ giữ bếp.
Nom có vẻ như đang nướng khoai tây, ăn được khoai tây nướng thì có nghĩa là bị thương không nặng, trong lòng Tuệ Tử đã có dự tính rồi.
“Ông ơi, ông có nhà không?” Tuệ Tử la lên.
“Có đây.” Trưởng thôn trả lời lại nhưng không có ai đi ra.
Ở trong thôn, nếu có khách đến mà không đi ra đón tiếp thì đã thể hiện được thái độ không mấy nhiệt tình rồi.
Tuệ Tử đi vào nhà, đặt đồ hộp và đồ lót dạ lên trên giường đất, trưởng thôn nhìn lướt qua, nét mặt khẽ dịu lại.
“Đến thời được rồi, mang nhiều đồ như thế làm gì?” Trưởng thôn sờ các món quà, vẻ mặt tốt hơn rất nhiều.
“Vì chuyện của cháu nên ông mới bị thương nên cháu cảm thấy rất áy náy.”
Trưởng thôn cười hài lòng, lúc này mới chân thành gọi Tuệ Tử ngồi xuống.
Quà cáp đầy đủ nên trò chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trưởng thôn hàn huyên vài câu với Tuệ Tử trước, nói ra cách xử lý đối với Liễu Lạp Mai.
Sáng nay nhà họ Trần cũng đến đây, bảo rằng muốn chuyện to hóa nhỏ, bọn họ sẵn lòng chấp nhận chuyện công điểm mà Tuệ Tử nói, chỉ cầu xin không đuổi Liễu Lạp Mại đi.
Trưởng thôn phiền lòng không thôi.
Trần Khai Đức đã từng kề vai sát cánh với trưởng thôn cũ, trưởng thôn cũ và nhà họ Trần là họ hàng xa, ân tình này không thể không giúp, giữ Liễu Lạp Mai ở lại thôn, chưa nói Tuệ Tử có tức không chứ trưởng thôn thực sự rất ấm ức.
Đang uống rượu giải sầu thì Tuệ Tử đến đây.
“Ông cũng đừng cảm thấy khó chịu thay cháu nữa.
Mẹ chồng cháu đã bói ra rằng Liễu Lạp Mại không ở lâu trong thôn Dương Gia được, sau này có xảy ra chuyện gì thì ông cứ mở một mắt nhắm một mắt là được rồi.”
Trưởng thôn nhận ra được hàm ý trong lời nói của cô, hai mẹ con nhà họ Vũ muốn xử lý Liễu Lạp Mai ư? Chỉ cần tống cổ Liễu Lạp Mai đi thì ông rất sẵn lòng hợp tác.
“Mẹ chồng cháu bói ra ngày chưa, khi nào thì cô ta gặp xui xẻo thế?”
“Trong ba năm ngày này chắc chắn sẽ bị trời phạt, mẹ chồng cháu bảo rồi, không có máu me đâu, chỉ là khiến cho chị ta rời khỏi thôn Dương Gia thôi.”
Trưởng thôn năm Tuệ Tử nhã nhặn nghiêm túc chuyển lời thì than thở rằng một cô gái thành thật thế này sao lại rơi vào hang hổ sói nhà họ Vu kia chứ?
Trưởng thôn nào có ngờ, lần này không phải là hai mẹ con nhà họ Vu ra tay mà là bản thân Tuệ Tử muốn báo thù.
Với dáng vẻ này của cô, bảo cô có nhiều mưu tính cũng chẳng ai tin.
Nghe được Liễu Lạp Mai chắc chắn sẽ không thể ở lại đây thì tâm trạng của trưởng thôn cực kỳ tốt.
“Tuệ Tử, kế toán của đội sản xuất chúng ta đi rồi, cháu có muốn làm kế toán không?”
“Cảm ơn ông nhưng cháu không muốn làm kế toán, cháu muốn đi dạy thay ở trường tiểu học trong thôn.
Giáo viên chủ nhiệm của em chồng cháu nghỉ dạy để sinh con rồi, mấy tháng này để cháu thay cô ấy vậy.”
“Gì cơ?!” Trưởng thôn kinh ngạc không thôi.
Học sinh trường trung cấp chuyên nghiệp dạy tiểu học, đây chẳng phải là lấy đại bác bắn con muỗi sao?!
“Trong thôn chắc chắn sẽ đồng ý nhưng mẹ chồng cháu có đồng ý không?” Trưởng thôn cảm thấy lựa chọn “không có triển vọng” như thế này chắc chắn không phải do Vương Thúy Hoa tinh quái nghĩ ra.
“Chỉ dạy thay vài tháng thôi, bên mẹ chồng cháu không có vấn đề gì...!Chẳng phải phí dạy thay rất cao sao?”
“Đúng là như thế, nhưng...” Đợi cháu dạy thay xong thì vị trí kế toán trong thôn không còn nữa đâu!
Trưởng thôn nể tình bánh bông lan và đồ hộp, suýt nữa đã gào câu đó lên.
Tuệ Tử ngây ngô nói: “Học sinh trường trung cấp chuyên nghiệp trong thôn không chỉ có mình cháu.”
Ngoài cô ra còn có Lý Hữu Tài.
“Tuệ Tử, cháu về nhà bàn bạc lại với mẹ chồng cháu đi.” Trưởng thôn chỉ tiếc rằng Tuệ Tử không phải là con gái nhà mình, nếu không ông chắc chắn sẽ lay tỉnh cô gái ngốc nghếch này.
Đây không phải là lúc phát huy đức tính khiêm nhường như Khổng Dung nhường lệ đầu, bỏ lỡ cơ hội thì sẽ nuối tiếc cả đời đấy!
Trong lòng Tuệ Tử đã có dự tính, thứ Khổng Dung nhường là quả lê còn thứ cô nhường là củ khoai nóng bỏng tay.
Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn thì Tuệ Tử đi về phía nhà mình, sắp đi ngang qua sân nhà Lý Hữu Tài rồi.
Tuệ Tử khom lưng nhặt viên đá rồi ném về phía con chó của nhà Lý Hữu Tài.
Con chó bị trói lại rồi nên nó chỉ có thể gào rú lên.
Lý Hữu Tài nghe thấy tiếng của nền ngẩng đầu lên thì trông thấy nữ thần mà mình nhớ thương đang ở trước nhà mình.
“Tuệ Tử! Đợi đã!” Lý Hữu Tài từ trong nhà lao ra.
Nhìn thấy giống đực chất lượng thấp này thì Tuệ Tử nghiến răng lại, nhẫn nhịn ý muốn cho hắn một cước.
Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.