Vương Thúy Hoa nghĩ sau này con gái có thể dùng bút máy đi học, đúng là chó ngáp phải ruổi rồi.
Vốn dĩ Lý Hữu Tài còn không quá tin, nhưng nhắc đến bút máy thì lại tin.
Cây bút máy này là Tuệ Tử chọn giúp hắn.
Lúc trước hai người đi học ở chung một trường, khi hắn chọn bút máy, vừa vặn Tuệ Tử cũng ở đó mua đồ, hắn hỏi Tuệ Tử cái nào tốt, Tuệ Tử thử mấy cây bút, cuối cùng chọn cây bút này.
Lý Hữu Tài không thể quên được cảnh tượng đó.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt lên trên người cô, cô gái thông minh nhất cả thôn chỉ cách hắn nửa bước, hắn muốn trở thành cây bút trong tay cô, được cô nắm giữ trong lòng bàn tay.
Hắn vốn cho rằng nửa bước kia rất gần, nhưng sao cả đời cũng không nhảy qua nổi.
Hắn đặt cây bút máy mà cô chọn ở nơi cách ngực gần nhất, tận mắt thấy cô gả cho tên đàn ông khốn kiếp nhất trong thôn...
“Cậu sững người làm cái gì đó? Mau lấy ra đi.” Vương Thúy Hoa ngoắc ngoắc tay.
Lý Hữu Tài đặt tay lên cây bút máy, hơi do dự.
“Thím Tư, phải lấy nó sao?”
Đây là thứ thân cận nhất giữa Tuệ Tử với hắn, gần ở ngực, nghĩ thôi cũng thấy ấm áp.
“Cũng có thể giữ lại, nếu không sợ thứ kia dây dưa với cậu thì giữ đi.”
Câu nói này của Vương Thúy Hoa thành công khiến cái “ấm áp” của Lý Hữu Tài thành “kim châm”.
Lý Hữu Tài vứt bút máy bằng tốc độ phóng tay đến trước mặt Vương Thúy Hoa.
“Để lão Tên đưa thứ này đi, còn lại thì không cần cậu quản.”
“Đưa xong là không sao cả hả?”
“Cũng không phải, còn cần cậu làm ít chuyện nữa.”
Tuệ Tử ở trên nóc nhà, đang bị Vu Kính Đình lợi dùng sờ mó.
Tên này sờ nắn đỡ thèm xong là xuống dưới ngay, Tuệ Tử một mình nhìn từ trên nóc xuống, liếc mắt là thấy tường rào.
Vừa nãy khi ở chung với Vu Kính Đình thì không cảm thấy gì, nhưng khi chỉ còn một mình thì cô vẫn thấy sợ khi nhìn tường.
Vừa vặn Lý Hữu Tài đi ra khỏi nhà, hắn không vội vã ra ngoài, mà là nhìn về phía tường, nhìn mấy giây cũng không dời tầm mắt.
Tường và hắn đồng thời chiếu vào tầm mắt của Tuệ Tử, mối hận của cô càng mãnh liệt hơn.
Tuệ Tử vẫn luôn đè nén bản thân đối với tên Lý Hữu Tài có nợ máu với cô.
Trước khi không biết rõ ràng lại lịch của hắn, cô sẽ không tùy tiện ra tay, trước khi chân tướng được phơi bày, cô nhất định phải nhẫn nhịn.
Hồi ức đau đớn xé rách nội tâm cô thành một vết nứt to lớn, Tuệ Tử thấy mình sắp nghẹt thở.
Ngay khi Tuệ Tử nén nhịn cơn khó chịu, tình huống bên dưới xảy ra thay đổi.
Lý Hữu Tài vừa rời khỏi cửa nhà họ Vu, vừa bước một chân ra để thăm dò thì đã bị vấp ngã do bị cận thị nặng.
Lý Hữu Tài đứng lên, chỉ thấy Vu Kính Đình ngậm một ngọn cỏ, khoanh hai tay, tựa lên trên đồng cỏ khô.
“Mày làm gì vậy?” Lý Hữu Tài vừa đau vừa tức, rống về phía Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình móc lỗ tai: “Không có chuyện gì thì gâu gâu cái gì, ông đây cũng không phải Lữ Động Tân.
Sao thế, mày tìm mẹ tao để nhận Nhị Lang Thần làm chủ nhân rồi chạy ra ngoài sủa loạn với tao hả?”
Phiên dịch ra, chính là cái thằng nghe con nhà mày giống như một con chó vậy.
“Tôi đi mặc đường tôi, chính anh khiến tôi vấp ngã!”
“Vậy thì hai ta phải nói chuyện chút rồi, tao đang chuẩn bị cho chó nhà tạo ăn thì mày lại giẫm lên trên, ảnh hưởng đến mỹ quan thức ăn, chó cũng không thèm ăn, tao đánh mày thay chó nuôi trong nhà, thế nào?”
Vu Kính Đình làm điệu làm bộ.
Lúc này, Lý Hữu Tài mới ngửi được một mùi thối, hắn cúi đầu nhìn, được lắm, trên chân đạp phải một đống...!!!!
“Vu Kính Đình! Mày thất đức quá vậy?! Có chủ nào cho chó ăn thứ này sao?”
Đây không phải là kiếm cớ đánh hắn một trận hay sao!!!!
“ y da, ai cũng nói chó không đổi được tật ăn cứt, mày cũng không đổi được cái chuyện thèm đòn! Mày sủa ăng ẳng với ai đó? Ông mày không chân mày xuống mặt đất, mày cũng không biết mày là người thực vật hay sao?!”
Vu Kính Đình vung một quyền chính giữa mặt Lý Hữu Tài, sau đó thì lên gối vào bụng hắn, trực tiếp đánh người ta té ngã.
“Năm đó tao nói thế nào? Bảo mày mẹ nó cách Tuệ Tử xa một chút, mày thì hay rồi, cứ trông mong đưa tới cửa.
Sao nào, nhìn vợ nhà người khác tới nghiện rồi à? Ông mày chưa nói là nếu mày dám có ý đồ với cô ấy, là tao gặp lần nào thì đánh lần ấy hay sao?”
Vu Kính Đình đánh hắn một trận.
Cải cách giội nước cho đóng thành bằng với đánh lén của vợ mình quả thực là hạn chế sự phát huy của anh.
Là người đàn ông mạnh mẽ nhất trấn Vương Gia, một người đàn ông thực thụ, anh có thể thỏa mãn với việc đánh lén và giới nước cho đóng băng sao?!
Những thứ đó quá không hợp với phong cách của anh, đều là vợ anh xúi giục anh, đàn ông thực thụ chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Đối với Vu Kính Đình, không có phương thức nào hả giận hơn là đánh một trận.
Trùm bao tải cái gì, có hỏi bao tải chịu bằng lòng trùm một cái đầu to bẩn như vậy chưa!
“Tôi tới tìm mẹ của anh!!!” Lý Hữu Tài nào phải đối thủ của Vu Kính Đình, hắn ôm đầu hô lên.
“Tìm cái đầu mẹ mày ấy! Hôm nay mà không xin lỗi ông mày, ông mày đánh răng mày rơi đầy đất!”
Lý Hữu Tài gặp loại đàn ông côn đồ này chỉ có thể chịu thiệt, vì ít chịu đánh, hắn chỉ có thể nhanh chóng xin lỗi.
“Anh Đình, tôi sai rồi, tôi không nên chưa báo gì cho cậu đã tới quấy rầy hai người, tôi thật sự không có ý đồ gì với vợ của anh, anh thả tôi đi đi.”
Lúc này Vu Kính Đình mới buông cái tay túm cổ áo hắn ra, nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất.
“Tao nhổ vào, đàn ông đàn ang mà hèn như chó, mới tí đã cun cút xin tha, nếu ông mày mà sống dưới bộ dạng hèn mọn như mày, ông mày đã sớm khóc úp mặt vào chết chìm trong nước tiểu của mình rồi, còn không mau cút đi!”
“Vâng vâng vâng, tôi đi ngay đây.” Lý Hữu Tài ỉu xìu chạy chậm một mạch.
Trong lòng hắn càng thêm chắc chắn, đây mới là phong cách xử sự bình thường của Vu Kính Đình, trước đó người trùm bao tải đánh hắn quả nhiên không phải là Vu Kính Đình.
Chờ đến khi chạy khỏi phạm vi tầm mắt của Vu Kính Đình rồi, Lý Hữu Tài mới dừng lại vuốt góc áo bị Vu Kính Đình kéo nhắn, thẳng lưng, thanh cao nhổ một bãi nước bọt.
“Đồ chó mà dám so sánh với tạo, sẽ có một ngày tao khiến mày quỳ xuống gọi tao bằng bố.
Chỉ với cái đức hạnh thô bỉ của mày, sớm muộn gì Tuệ Tử cũng sẽ bị sợ chạy mất dép thôi!”
Vu Kính Đình xử lý xong thứ chướng mắt rồi, nháy mắt với Tuệ Tử trên nóc nhà một cái.
“Vui không? Thế nào, anh đã nói sẽ khiến em vui hơn mà.”
Như thế này không phải sảng khoái hơn cái giội nước gì đó sao?
Anh làm trò khiến nỗi sợ hãi của Tuệ Tử cũng bay mất, chứng kiến toàn bộ quá trình mà mắt cũng không thèm chớp, sợ bỏ lỡ chi tiết đặc sắc nào.
Trong lúc Vu Kính Đình ra tay, cô cảm thấy adrenalin của cô đạt đến cực hạn, nhiệt huyết sôi trào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chỉ thiếu điều vỗ tay hoan hô thôi.
Chuyện mà anh làm, Tuệ Tử không thể nào nghĩ ra, cũng không làm được, nhìn một lúc như là ăn kem ly vào mùa hè vậy, toàn thân khoan khoái.
“Ừ, tạm được.”
Tuệ Tử xuống dưới, Vu Kính Đình cầm xẻng dọn dẹp những thứ bị Lý Hữu Tài giẫm ở cổng.
“Đứng ở cổng làm thân canh cửa, không lạnh à?” Thấy cô còn đứng im trước cửa, anh hỏi.
“Trên mặt anh có dính gì đó kìa, lại đây.” Tuệ Tử ngoắc ngoắc tay, anh đưa mặt tới, eo hơi gập lại cho cô dễ với tới.
Chụt.
Môi thơm lành lạnh rơi xuống mặt anh.
Hôn xong đã muốn chạy, cái này sao mà trốn được chứ.
Vu Kính Đình bắt cô lại, vừa định đè lên trên cửa hôn một cái, cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.
Gáy sau của Tuệ Tử bị cửa va vào, mũi của Vu Kính Đình bị trán của Tuệ Tử đụng phải, hai bên cùng thiệt hại.
“Hai người đứng ở bên ngoài như đồ ngốc làm gì vậy.”