Nghe nói là lúc hơn nửa đêm, hắn bị lão Trương bắt được đang cầm cuốc đập vào tường mới của nhà người ta.
Sáng sớm lão Trường đã trói
hắn đến chỗ trưởng thôn, chậc.”
Vương Thúy Hoa cắn hạt dưa, không tình nguyện nói:
“Mọi người đều chạy đi xem trò vui, hôm nay không có ai tìm mẹ để bói.”
“Không sao, sau này mẹ xem cho người ta thì tăng giá lên.”
“Vì sao?”
“Mẹ nhìn ra được Lý Hữu Tài muốn phá hoại bức tường của nhà họ Trương mà.
Chẳng phải hôm qua mẹ dùng ánh mắt bảo con nói chuyện này với lão Trương sao?”
“Hả?!” Vương Thúy Hoa ngạc nhiên.
Bà dùng ánh mắt ám chỉ con dâu như vậy lúc nào? Đợi lát...!bà nhớ lại rồi.
Bà dùng ánh mắt ám chỉ con dâu lấy trứng giúp bà.
Vậy mà Tuệ Tử lại chạy đi nói với người ta cẩn thận bức tường, đây chẳng phải là chó ngáp phải ruồi sao?
Thật ra những chuyện này đều do Tuệ Tử tính toán từ trước.
Cô biết Lý Hữu Tài tương đối nhạy cảm với bức tường này nên đoán hắn sẽ ra tay, vì vậy mới cố ý nhắc nhở người nhà họ Trương.
Tường mới xây còn chưa rắn chắc nên đục ra rất dễ dàng.
Mà Lý Hữu Tài thật sự không làm cho Tuệ Tử thất vọng, hơn nửa đêm chạy đi đục tường nhà người ta, thế là bị bắt tại trận.
“Mẹ, sao mẹ lại tính chuẩn thế nhỉ?” Tuệ Tử ngây thơ hỏi, đặt tất cả công lao lên người mẹ chồng.
“À, chuyện này...” Vương Thúy Hoa đương nhiên đâu thể nói với Tuệ Tử rằng chuyện này là mình chó ngáp phải ruồi thôi nên chỉ có thể bịa đặt lung tung, tìm lý do: “Có thể là bởi vì con vượng nhà chồng đấy.
Mẹ nói cho con biết, có người ấy à, có số vượng nhà chồng lắm.
Trước khi còn gả qua đây mẹ đã bói rồi, con là có số vượng nhà chồng lắm đấy.”
Mẹ chồng nàng dâu ngồi đấy tâng bốc nhau, con dâu thì khen mẹ chồng là thầy bói chuẩn, mẹ thì khen con có số vượng nhà chồng.
Cả hai người đều rất vui
vé.
“Kính Đình đâu rồi mẹ?” Từ lúc dậy đến giờ cô cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
“Mẹ sai nó đến nhà anh Hải Dương lấy sữa dê.
Mà lâu như vậy chưa về thì chắc đến nhà trưởng thôn xem trò vui rồi.”
Nhà trưởng thôn nằm cạnh nhà anh Hải Dương, mà Vương Thúy Hoa thì lại rất hiểu thằng con của mình.
Lý Hữu Tài bị kéo vào nhà trưởng thôn, chắc chắn Thiết Cắn phải đứng ở hàng đầu tiên hóng chuyện.
Vào những thời khắc quan trọng, anh còn hét lên hai tiếng góp vui, sân si số hai không ai số một.
Một lúc sau, Vu Kính Đình ngân nga trở về, không chỉ mang theo bình sữa dê, còn cách theo một miếng thịt dê.
“Đúng lúc nhà lão Dương giết dê nên anh Hải Dương biếu một miếng thịt coi như cảm ơn con.”
Sau khi xem một vở kịch lớn, anh lại được cho một miếng thịt dê, đúng là chuyện tốt.
“Tại sao anh Hải Dương lại có lòng tốt cho mày thịt? Có phải mày lại thừa nước đục thả cầu phải không?”
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ!
Vu Kính Đình cười trộm hai tiếng, nhìn vẻ mặt này thì rõ ràng chuyện không đơn giản như vậy.
Anh khơi gợi lòng hiếu kỳ của Tuệ Tử.
Cô vội vàng bỏ hạt dưa đã bóc vào lòng bàn tay, rồi đút cho anh ăn.
Vu Kính Đình ăn hạt dưa ngon lành mà vợ đút.
Thừa dịp Vương Thúy Hoa không chú ý, anh còn liếm lòng bàn tay khiến mặt cô đỏ bừng.
Khi đã trêu đủ rồi, lúc này anh mới kể lại một cách sinh động.
Lý Hữu Tài bị nhà họ Trương trôi qua đó rồi ăn đòn nhừ tử ngay ngoài sân.
Trước đó hai nhà đã có oán hận thâm thù, giờ lại bị nhà họ Trương tóm được thì làm sao mà Lý Hữu Tài còn mơ được yên thân?
“Cái đám nhà họ Trương vừa nhìn đã biết bị hư thận, đấm đá như bông vậy, chả có tí sức lực nào.
Anh thấy anh ta đánh tốn sức quá nên ở bên cạnh chỉ đạo, còn lấy hộ anh ta viên gạch.”
Vu Thiết Cắn - dân làng nhiệt tình hóng hớt vừa khua tay múa chân vừa nói.
Vương Thúy Hoa vừa nhổ vỏ hạt dưa, vừa “chậc chậc hai tiếng.
“Mày đúng là không phải dạng vừa.”
Tuệ Tử gật đầu, mẹ chồng cô nói đúng.
Người ta đánh nhau mà anh còn ở bên cạnh khua tay múa chân, đúng là thâm độc thật.
“Người ta nói giậu đổ bìm leo quả không sai.
Bình thường Lý Hữu Tài đi đâu chả vênh mặt lên trời, người thấy ngứa mắt với hắn đầu có ít.
Nhà họ Trương đánh hắn, anh Hải Dương ở bên cạnh cười ngoác cả mồm kìa.”
“Không phải anh Hải Dương đang mổ dê sao?”
“Vừa giết vừa cười đấy thôi.
Có thứ ngu xuẩn bưng đầu bít trán bị người ta nên túi bụi ngay trước mặt thì em có thể nhịn được không?”
Khi bị đánh Lý Hữu Tài luôn có đặc điểm, có cây ôm cây, không có cây thì ôm đầu, cố gắng không để đầu bị thương.
Tuệ Tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Hôm qua khi thấy Lý Hữu Tài bị đánh túi bụi cũng có quắp lại như gấu túi, cô cũng suýt không nhịn được cười.
“Lý Hữu Tài không dám làm gì anh nên chỉ biết mắng anh Hải Dương khiến anh ta tức điên lên.
Mà em cũng biết đấy, anh Hải Dương là người thật thà, cuống lên thì chửi đâu có lại người ta.
Mà anh thì đâu phải là người trơ mắt thấy người tốt bị ức hiếp chứ?”
Tuệ Tử nghiêm túc gật đầu.
“Người ta là sói phương Bắc, còn anh là chó điên đất Bắc.
Thế nên, anh phải xông lên cắn cho hắn vài cái.”
Vu Kính Đình trừng mắt, miệng của cô vợ nhỏ hôm nay xéo sắc thật, đúng là thiếu hôn!
“Tóm lại, anh trút giận thay người lương thiện, lập công lớn.
Vì để cảm ơn mà anh Hải Dương đã biếu anh một miếng thịt dê đấy.
Đây gọi là người tốt thì được báo đáp.”
“Lập công lớn...!Ý anh là, giúp đỡ vì công lý?”
“Cũng gần như thế.”
Vừa được đánh Lý Hữu Tài lại vừa có thịt, Vu Thiết Cắn cảm thấy anh sẽ tiếp tục phát huy phong trào này.
Sau khi Vu Kính Đình hừng hực kể xong chiến tích thì ôm đài phát thanh nghe bình luận sách, chữ nghĩa cũng học được từ đài phát thanh mà ra.
Bây giờ chưa đến mùa vụ nên mọi nhà đều rảnh rang.
Đương nhiên, đối với thể loại chơi bời lêu lổng như Vu Thiết Căn này thì cho dù là mùa vụ anh cũng rảnh ruồi chả làm tích sự gì.
Tuệ Tử thấy anh suốt ngày ăn không ngồi rồi lại hay kiếm chuyện, chẳng trách trong đầu anh ngoại trừ mè nheo sờ mó cô thì chỉ biết đánh nhau.
“Kính Đình, em thấy anh rất thông minh, anh có muốn đi học nâng cao trình độ học vấn của mình không?” Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình cứng đờ, Vương Thúy Hoa đang cắn hạt dưa cũng dừng lại.
“Tuy rằng chưa học hết trung học cơ sở, nhưng anh có thể tham gia học tập vào buổi tối, cũng chỉ đi cuối tuần thôi, không ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của anh đâu.”
Mười giây sau, Vu Kính Đình đi tới trước mặt cô rồi đặt tay lên trán cô.
“Sốt à?”
“Tuệ Tử, nghe mẹ khuyên một câu, con dạy Giảo Giảo với đứa bé trong bụng thì hơn.
Có khi dạy cuống rốn học còn giỏi hơn nó ấy chứ, cùng lắm không được thì dạy chó nhà ta vẫy tay các thứ, chứ đừng lãng phí thời gian, tự mình chuốc lấy bực.”
Vương Thúy Hoa tận tình khuyên bảo.
Tuệ Tử thấy hai người phản đối mãnh liệt như vậy thì không khuyên nữa nhưng trong lòng đã có quyết định.
Anh là chó điên đất Bắc thì cô cũng phải làm sao để rèn cho anh có khí khái và phong thái như một chú Husky.
Trong ấn tượng của cô, kiếp trước Vu Kính Đình cũng được coi là doanh nhân, là một tên lưu manh lắm tiền, khí chất trong xương tủy thì đúng là không thể thay đổi được.
Cô nhất định phải cùng anh phát huy điểm mạnh, khắc phục điểm yếu để đưa anh lên vị trí mà kiếp trước anh không leo tới được, không thể để anh thiệt thòi về mặt văn hóa.
Trong mắt Vu Kính Đình, một Tuệ Tử với ánh nhìn kiên định thế này chẳng khác nào trắng trợn dụ dỗ anh.
Nhân lúc Vương Thúy Hoa không chú ý, anh ưỡn thẳng lưng với Tuệ Tử, còn dùng khẩu hình nói với cô:
Thiếu...!làm.
Tuệ Tử xoay người đưa lưng lại để không phải nhìn thấy mặt anh.
Vu Kính Đình thầm nghĩ không xong rồi.
Ghẹo lố quá chọc giận vợ rồi.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nắng nính của cô, anh đều muốn bắt nạt.
Anh cứ thích nhìn cô nước mắt lưng tròng, dầu môi nhỏ trừng anh.
Hai ngày nay lá gan của cô lớn hơn một chút, anh cũng không khống chế được mà đắc ý vênh váo!
Vương Thúy Hoa xuống bếp nấu cơm, trong phòng chỉ còn lại hai người là anh và cô.
Vu Kính Đình làm bộ đã nghe xong đài, thấy cô vẫn không có phản ứng, đưa lưng về phía mình thì không nhịn được tiến lại gần, dùng tay thúc vào cô.
“Giận thật à?”
Tuệ Tử đột nhiên xoay người, chỉ vào mũi Vu Kính Đình, nói một câu khiến cả đời anh cũng khó mà quên được.