Trong căn phòng này, ngoài Tuệ Tử ra, không ai cảm thấy Vu Kính Đình vô tội cả.
Người dân trong thôn cảm thấy cho dù chuyện này không phải anh làm, thì những “thành tích chói lọi” của anh trong quá khứ cũng đủ để chống đỡ cho tai tiếng của tên lưu manh đệ nhất trấn Vương Gia này rồi, mấy chục năm không thể lay động luôn.
Đôi mắt sáng ngời của Vu Kính Đình nhìn chằm chằm vào từng người một trong phòng.
Chính những kẻ này đã làm cho vợ anh khóc, anh nhớ hết mặt của từng người rồi, mai sẽ lấy súng cao su đi bắn vỡ hết kính nhà bọn họ.
Anh cả Dương đau khổ ngồi xổm ở cửa, ôm đầu lẩm bẩm nói.
“Bỏ mẹ rồi, bỏ mẹ rồi, giường nhà tôi sắp sập rồi.
”
“Thằng cả Dương, mày đứng đấy làm gì? Bến Thượng Hải chiếu tới đâu rồi?” Trưởng thôn loẹt xoẹt đi qua, ông cũng đến để xem ti vi.
Vừa nhắc đến Bến Thượng Hải là đôi môi của anh cả Dương động đậy, mũi cay xè, tí thì chảy nước mắt ra ngoài.
“Bến Thượng Hải cái quần què!”
Anh cả Dương không dám chọc giận tên lưu manh nên chỉ có thể trút giận lên phim truyền hình.
Chỉ tự trách bản thân mình, đang yên đang lành mua ti vi làm cái mẹ gì không biết.
Người trong thôn lôi nhau đến nhà anh ta đánh nhau, một đám người đứng trên giường xem náo nhiệt, giường nhà anh ta sắp sập rồi đây này!
“Sao đấy?” Trưởng thôn hỏi.
“Bọn họ đánh nhau trong nhà cháu!”
Trưởng thôn tức giận trừng mắt, nếu đã xảy ra đánh nhau, là trưởng thôn, ông không thể chỉ ngồi nhìn được.
“Để tôi xem xem ai to gan như vậy! ” Trưởng thôn đằng đằng sát khí bước vào nhà, là một người xem trung thành của nữ chính Phùng Trình Trình trong bộ phim Bến Thượng Hải, ông sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào trì hoãn việc ông xem Phùng Trình Trình diễn cả!
“Là tên lưu manh nhà họ Vụ gây chuyện, vừa vào nhà đã đạp Lý Hữu Tài! Ấy, ông ơi, ông đi đâu đấy?”
Tên lưu manh nhà họ Vu.
Trưởng thôn giây trước hăng hái là thế, giây sau đã dùng tay che bụng, xoay đầu đi về nhà.
“Ôi đau bụng quá mất thôi.
”
Dù thích Phùng Trình Trình, song trưởng thôn ông không muốn quan tâm đến chuyện của nhà họ Vu.
Đánh đi, đánh xong rồi thì mai ông lại tới xem, Trình Trình, đợi ngày mai lão già này tới nhé!
Trong nhà có người tinh mắt nhìn thấy trưởng thôn rồi.
“Ông ơi, ông mau vào đây nói câu công bằng đi chứ!”
“Tuệ Tử cũng ở đây, tức khóc cả ra rồi, ông mau vào đây xem đi!”
Nghe thấy Tuệ Tử cũng có mặt, trưởng thôn yên tâm hơn.
Tuệ Tử là một đứa trẻ có học thức, hiểu chuyện, tặng quà còn tặng nhiều hơn những người khác, khụ khụ, tóm lại, có Tuệ Tử ở đây thì sẽ không quá rắc rối.
Thế nhưng, lần này trưởng thôn đã tính sai rồi.
Vu Kính Đình đánh xong mắng xong thì khoái trá hả hê, là Tuệ Tử không có ý định dừng lại.
Thấy trưởng thôn đi vào, Tuệ Tử đi thẳng vào vấn đề.
“Ông ơi! Có người vu oan cho người đàn ông của cháu, nói rằng chuyện ở thôn Uyển Gia là do anh ấy làm.
”
“Nói vớ nói vẩn! Người của thân chúng ta có thể chạy tới thôn bên cạnh làm chuyện phạm pháp được sao?”
“Hôm qua chồng cháu ở nhà cả ngày, rất nhiều người dân đều nhìn thấy, đây là vu khống ạ!”
“Tuyệt đối là vu khống!” Trưởng thôn lòng đầy phẫn nộ.
Không nói tới chuyện này có phải do Vu Kính Đình làm hay không, thôn của bọn họ tuyệt đối không thể có tên ác nhân như vậy, này mà truyền ra ngoài còn không phải là làm hỏng hết quan hệ giữa các thôn với nhau sao?
“Chẳng phải chúng ta đều biết không phải do người đàn ông của cô làm rồi hay sao? Đủ rồi đó giải tán đi, phim truyền hình sắp chiếu hết rồi kìa.
” Trên giường có người lầm bầm.
Trưởng thôn cũng nghĩ như vậy, rõ ràng mọi chuyện rồi thì xem ti vi thôi.
Tuệ Tử xoay ngược tây rút phích cắm ti vi, chuyện này mà không làm rõ ràng thì không ai được xem ti vi hết.
Mọi người phẫn nộ đều là vì không được xem ti vi, danh tiếng của Vu Kính Đình còn không quan trọng bằng một chiếc ti vi đen trắng 15 inch.
Nước mắt Tuệ Tử lại rơi lã chã, người khác càng khóc càng trở nên rụt rè, còn cô thì ngược lại.
Nước mắt trào ra, song lời nói thì không nhường một bước.
“Người trong phòng này biết người đàn ông của tôi bị vu oan, vậy còn người bên ngoài thì sao? Họ có biết không? Nếu các người không giải quyết rõ ràng chuyện này thì sau này các người xem ti vi, tôi sẽ bảo người đàn ông của tôi qua rút phích cắm, ai cũng đừng hòng xem.
”
Vu Kính Đình khoái chí, công việc này, anh thích, chính là thế mạnh của anh mà.
Mọi người đồng loạt hít một hơi, đến cả khuôn mặt già của trưởng thôn cũng không chịu được nữa.
Không xem ti vi có mà chết à, chuyện này cần phải xem xét nghiêm túc.
“Tuệ Tử, cháu muốn cách nói thế nào thì cứ nói với ông, ông nhất định sẽ giải quyết công bằng chuyện này.
” Vì Phùng Trình Trình, không, là vì chính nghĩa, trưởng thôn lên tiếng.
“Cháu muốn tìm ra người lan tin đồn đầu tiên, để kẻ đó đến tận cửa xin lỗi người đàn ông của cháu, không những vậy, kẻ đó còn phải nói trên loa phát thanh trong thôn suốt ba ngày rằng, Vu Kính Đình, tôi sai rồi.
”
“Cái này! ”
“Nhà tôi thiếu củi, chặt cây ăng ten này mang về vừa hay.
” Vu Kính Đình khoái chí chỉ chỉ bên ngoài.
Bấy giờ muốn xem ti vi thì ngoài nhà phải có một cột ăng ten thật cao thì mới thu được chương trình, gặp phải ngày mưa gió, người trong nhà xem tivi, ngoài nhà còn phải dựng một cột giữ anten chống rung lắc.
Anh cả Dương lao tới với tốc độ nhanh nhất, nhìn trưởng thôn nài nỉ nói:
“Ông à, ông phải lấy lại công bằng cho người anh em họ Vụ này đấy, ông xem vợ người ta cuống ra nông nỗi kia rồi kìa?”
Cột ăng ten nhà anh ta không thể nhổ đi được đâu!
“Trong truyền thuyết Thủy Hử có Hoa hòa thượng nhổ ngược dương liễu, thôn chúng ta cũng nên có Vu Kính Đình kéo cây ăng ten!” Tuệ Tử nói to dõng dạc, còn khá vần.
Trưởng thôn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hỏi to.
“Ai là người đầu tiên lan tin đồn về Thiết Căn?”
Người trong phòng nhìn nhau, không ai muốn nói.
“Không nói hả, vậy thì các người đều là đồng phạm, Kính Đình, tháo cột ăng ten!” Tuệ Tử nhấn mạnh.
Vu Kính Đình vui đến nỗi hai chiếc răng nanh nhỏ sáng lấp lánh dưới bóng đèn, anh vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Tay cầm dao bếp chặt trụ điện, dọc đường ngọn lửa mang theo tia chớp! ”
Phía sau còn có một câu nói thầm trong lòng nữa, con dâu ở trấn Vương Gia hàng ngàn hàng vạn người, song chỉ có vợ anh là đẹp nhất.
Hôm nay vợ bùng lên vô cùng mê người, mê đến mức anh muốn kéo lấy tay Tuệ Tử cùng nhau đi tháo dây cáp!
“Là Lý Hữu Tài!!!” Anh cả Dương vì để bảo vệ cột ăng tên nhà mình mà bước ra nói.
Mặc dù những người khác không biết là ai lan truyền, song lúc này nhất định phải tìm đại một con ma chết thay, chiến đấu nhanh chóng, còn có thể xem bài hát kết thúc nữa.
Thế là mọi người thi nhau phụ họa, chính là Lý Hữu Tài!
Ai bảo hắn vừa đến đã khiêu khích tên lưu manh Vu Kính Đình này chứ? Nếu không phải Lý Hữu Tài lắm chuyện như vậy thì mọi người cũng đâu phải lãng phí cả một tập phim truyền hình quý giá?
Lý Hữu Tài nằm dưới đất bị Tuệ Tử phang cho bất tỉnh nhân sự, dưới tình huống không biết chút gì, đã trở thành cái mương cho mọi người phát tiết.
“Là hắn ta, hôm nay hắn ta vừa đến là ngồi luôn vào chỗ của Vu Kính Đình.
”
“Không những thế mà còn khiêu khích nữa.
”
“Một mình anh ta nói chứ chúng tôi không nói gì cả!”
Lý Hữu Tài muốn trở thành anh hùng, song đáng tiếc chuyện lại phản tác dụng, mọi người không dám đắc tội Vu Kính Đình, vậy nên chỉ có thể đẩy anh ta ra làm bia đỡ đạn.
“Tuệ Tử, ngày mai ông bảo nó tới nhà cháu xin lỗi!”
“Nếu hắn không đến thì sao ạ?” Tuệ Tử buộc trưởng thôn phải hứa với cô, nếu cứ rời đi như vậy, ngày mai Lý Hữu Tài lấp liếm thế thì mọi nỗ lực của cô sẽ đổ sông đổ biển hết.
“Vậy thì sẽ không trả lương cho nó! Nó là kế toán của Đại đội, do ông quản!” Để xem được Phùng Trình Trình, mà bát nước này của trưởng thôn vô cùng bằng phẳng.
Tuệ Tử bấy giờ mới hài lòng.
Đã nói để đòi lại công bằng cho Vu Kính Đình thì bắt buộc phải bàn bạc đến cùng.
Kéo dài một ngày đều không được, công lý đến muộn thì sẽ không còn là công lý nữa.
Tuệ Tử đỏ mắt, vừa nói vừa nức nở, nhìn cô yếu đuối mong manh là thế chứ thực ra kiên định hơn người thường rất nhiều.
Đứng ở đó, cho mọi người thấy cảm giác áp chế, không ai dám phớt lờ cô.
Nhìn gương mặt nghiêng của Tuệ Tử, Vu Kính Đình miệng đắng lưỡi khô.
Người con gái này lại tán tỉnh anh! Mẹ kiếp!