Sáng sớm, Vương Thúy Hoa thức dậy sau một giấc mơ đẹp thì nghe thấy có tiếng ồn ào trong sân.
Bà vén rèm lên nhìn thấy trời còn chưa sáng, đứa con trai vô công rồi nghề của bà mặc áo len màu xanh, cầm rìu múa may trong sân.
Nhìn kỹ thì thấy anh đang chặt củi.
Vương Thúy Hoa nổi giận đùng đùng đi tới.
“Mới sáng sớm mày lên cơn gì đấy?”
Phỏng chừng nhà hàng xóm cũng bị đánh thức, có khi đang nằm trong chăn mắng tên nhãi này không biết ý tứ gì.
Vu Kính Đình cười đắc ý, vừa nhìn đã biết tâm trạng anh rất tốt.
Vương Thúy Hoa thấy anh cười mà toàn thân nổi da gà, không chịu nổi mà xoa cánh tay.
Không phải tên nhãi này trúng tà đó chứ? Sao lại cười như thằng ngáo vậy?
Tuệ Tử bước ra, trong tay bưng cái bát đang bốc khói.
“Tuệ Tử, nó bị động kinh gì thế?”
Tuệ Tử nóng bừng cả mặt, cũng không thể nói với mẹ chồng là cô phục vụ khiến anh rất hài lòng nên anh đang huênh hoang chứ?
“Chắc anh ấy có một giấc mơ đẹp ạ.” Tuệ Tử tìm cớ linh tinh để nói cho qua.
“Ừ, mơ thấy thơ ca.” Thơ hay!
Vương Thúy Hoa nhìn thấy trong tay Tuệ Tử bưng một bát canh trứng gà, vừa muốn con dâu vào nhà uống cho tránh gió đã thấy Tuệ Tử đưa bát cho con trai.
“Tuệ Tử, con uống là được rồi, cho nó không phải lãng phí sao?”
Vương Thúy Hoa cảm thấy cho tên nhãi không biết nói năng này một bát nước lạnh là đủ rồi, thứ quý như canh trứng gà, nó xứng sao?
“Không lãng phí ạ.” Tuệ Tử khẽ trả lời, ăn protein bổ sung protein.
“Không thể nuông chiều nó, mấy tên nhãi thối này quen một cái là đuôi tôn lên trời ngay...!Mày uống thật luôn?” Vương Thúy Hoa nghẹn họng trố mắt nhìn.
Vu Kính Đình lúc này đang rất phấn khích, huống hồ chỉ là bát canh trứng gà.
Bây giờ mà cho anh một đôi cánh vô hình, anh có thể bay lên sóng vai với mặt trời được ấy chứ; cho anh một chiếc xà beng, anh có thể bẩy Trái Đất lên trong vài phút.
Vì sao vợ mình bưng bát canh trứng gà tới đây, sao anh lại không hiểu chứ.
Một giọt gì đó bằng mười giọt máu, gái có chồng đau lòng cho anh.
Trái tim anh sắp bị Tuệ Tử làm tan chảy, trong lòng vui vẻ gần chết nhưng ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, cố gắng duy trì hình tượng người đàn ông rắn rỏi.
“Biểu hiện rất tốt, lần sau tiếp tục cố gắng.” Trọng điểm là còn có lần - sau!
Tuệ Tử nhận lấy cái bát rỗng, mỉm cười.
Người đàn ông bổ củi cả buổi cũng không mệt mỏi nhưng nhìn cô cười thì thiếu chút nữa không cầm nổi rìu, cảm giác hạnh phúc vỡ òa trong nháy mắt.
“Cả hai đứa cười như mèo vờn.” Vương Thúy Hoa mở cửa ra, nhìn thấy đống đồ ở cửa thì sửng sốt kêu lên.
“Ở đầu ra vậy?”
Có một vài cái rổ nhỏ đựng trứng gà và đường trắng được đặt ở cửa.
Vương Thúy Hoa trợn mắt há hốc mồm.
Tuệ Tử không bất ngờ, cái này là phụ huynh học sinh lên đến đặt lúc nửa đêm.
Ngày hôm qua chắc chắn không ít người xếp hàng đánh Uyển Đại Cương, Uyển Đại Cương bị đánh đến lúc điên lên hẳn sẽ chửi cô và Vu Kính Đình.
Tuệ Tử và Vu Kính Đình làm việc tốt không để lại tên, phụ huynh đều ghi nhớ ơn.
Phụ huynh của học sinh bị hại không thể lên tiếng, nhưng biết phải đền đáp công ơn nên họ bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách mộc mạc nhất.
“Lát nữa mẹ đến từng nhà hỏi xem có ai đánh rơi không.”
Vương Thúy Hoa lúc nào cũng kêu muốn đồ này đồ kia nhưng bà cũng chẳng muốn nhận đồ không rõ nguồn gốc từ trên rơi xuống.
“Hôm qua Kính Đình làm chuyện tốt, đây là sự công nhận mọi người dành cho anh ấy, mẹ lấy đi ạ.” Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình , khen ngợi.
“Thằng nhãi này không làm chuyện xấu mẹ đã phải cảm tạ trời đất rồi, nó còn có lòng tốt thế à?” Vương Thúy Hoa liếc nhìn con trai.
“Không phải nó chạy ra ngoài cướp đồ đó chứ?” Đây mới là chuyện thằng con trời đánh của bà biết làm.
“Vào nhà rồi nói mẹ ạ.
Kính Đình giỏi lắm.”
Từng câu tâng bốc khiến Vu Kính Đình vô cùng khoan khoái.
Tuệ Tử nhìn biểu cảm của anh bèn biết thao tác này dùng đúng chỗ rồi.
Uyển Đại Cương bị trừng phạt đúng với tội của mình, nhưng cơ thể ông ta bị tàn tật, không phải là yêu râu xanh chân chính.
Ngày nào còn chưa bắt được kẻ ác thì ngày đó các cô gái trong thôn sẽ không được an toàn.
Cô muốn dùng lời khen chân thành nhất, xuất phát từ tận đáy lòng cho Vu Kính Đình và dành cho anh sự tôn trọng mà anh nên nhận được, như vậy anh mới có thể tự nguyện phối hợp với cô bắt tên yêu râu xanh.
Tuệ Tử vào nhà, kể chuyện Vu Kính Đình bắt người như thế nào cho mẹ chồng.
Theo quan sát của Tuệ Tử, mẹ chồng bụng dạ thẳng thắn, tham lợi chuyện nhỏ nhưng đối với chuyện lớn lại cực kỳ nghiêm túc, nói cho mẹ chồng cũng không cần lo lắng bà đi khoe khắp nơi.
“Đáng đời! Thằng già năm đó treo tường muốn nhìn trộm mẹ tắm rửa, bị ngỗng nhà chúng ta cắn đến kêu gào ầm ĩ, đây chính là báo ứng!”
Vương Thúy Hoa nghe kể xong thì bùng nổ nhiệt huyết, nói với Kính Đình:
“Cuối cùng mày cũng làm được một việc nên hồn, cơ mà đừng có lên mặt, công lao là của vợ mày.
Không có vợ mày, mày có thể có giác ngộ này không?”
Vương Thúy Hoa bỏ qua đứa con trai không nên thân, nhìn Tuệ Tử đầy hài lòng.
Thảo nào hôm nay con dâu ngoan như vậy, ra là dỗ dành Thiết Cắn không có quy củ đi đúng đường.
Lấy nhu khắc cương, Tuệ Tử làm rất tốt.
Vương Thúy Hoa liếc nhìn con trai bị Tuệ Tử dỗ dành đến quay tít còn không biết, thật sự cảm thấy cưới được cô con dâu này quá đáng giá.
“Vợ hiền vượng ba đời, họ Vu có tương lai rồi.”
Vương Thúy Hoa vui vẻ vào bếp, bà muốn đích thân xuống bếp để thưởng cho con dâu.
Tuệ Tử muốn ra giúp nhưng bị Vu Kính Đình ấn vào tường, dáng vẻ không đứng đắn hỏi:
“Bao giờ lại thảo luận thơ ca? Anh thấy bài Gửi phản quan Hàn Xước ở Dương Châu này rất hay, đáng để ôn tập nhiều lần.”
Người đàn ông không thể nhớ nổi tên một bài thơ lại xem bài thơ khó đọc như vậy, có thể thấy rằng đêm qua anh đã ôm sách rất lâu.
Tuệ Tử suýt thì tức đến bốc khói vì độ mặt dày của anh, nhưng vì lợi ích của nhà nhà trấn Vương Gia, cô chỉ có thể nghiệm mặt khẽ nói:
“Em có thể dạy anh, nhưng không chỉ bài này.”
“Hả?” Người trí thức còn có chiều mới à?
Tình yêu đối với thơ ca của Vu Kính Đình lúc này đã vượt qua tất cả, anh nhìn cô một cách háo hức.
Anh thấy Tuệ Tử duỗi những ngón tay thon dài túm lấy gấu áo len màu xanh lam của mình.
“Chỉ cần anh có thể bắt được tên ác ôn yêu râu xanh kia, em sẽ thảo luận về Tỳ bà hành với anh.”
Vu Kính Đình lao về phòng phía Tây với tốc độ nhanh nhất, chộp lấy 300 bài thơ Đường khiến anh nhớ thương.
Tỳ bà hành, có ngay!
“Sao ông già họ Bạch này lại viết nhiều như vậy?” Vợ anh đang nói câu nào trong bài thơ dài thế này?”
“Rất nhiều tác phẩm của Bạch Cư Dị đều là thơ tự sự nên sẽ rất dài.
Sau này em sẽ dạy Giảo Giảo học.
Anh nhìn câu cuối cùng đi.”
Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ.
Vương Thúy Hoa vừa nấu cơm vừa nghe đôi vợ chồng son nói chuyện mà há hốc mồm.
Bà thầm kêu lên trong lòng, khá lắm!!!
Thằng con trai không đứng đắn của bà vậy mà lại chủ động đọc thơ?!
Bố nó à, ông ở trên trời có nhìn thấy không? Nhà họ Vu có tương lai rồi! Vương Thúy Hoa lau giọt nước mắt xúc động nơi khóe mắt, cảm thấy tương lai của gia đình thật tươi sáng.
Một hạt giống sắp nảy mầm, không, là hai, Tuệ Tử vừa nói dạy cả Giảo Giảo nữa.
“Tư mã Giang Châu ướt đẫm vạt áo xanh.” Sau khi Vu Kính Đình đọc câu này bèn nghĩ đến biểu cảm cô túm lấy vạt áo len xanh của mình.
Cái này mà cũng nhịn được thì không phải là đàn ông.
Anh xắn tay áo và đi ra ngoài.
Tên khốn yêu râu xanh vô liêm sỉ kia, hãy chờ nhận lấy phán quyết chính nghĩa của tạo đi!
Thằng khốn nạn này, tao bắt mày chắc rồi!