Trần Khai Đức tức đen cả mặt.
Vu Kính Đình nhấc cái xẻng đang cắm ở một bên lên ném vào tấm kính.
Tiếng hét của Liễu Lạp Mai vang vọng khắp khoảng sân nhỏ.
Mảnh thủy tinh rơi vụn đầy đất.
“Ra ngoài! Định chờ ông mày vào lôi ra nữa à?” Vu Kính Đình hệt như vị Thần đấu tranh giáng thế vậy.
Liễu Lạp Mai đành phải bước ra.
“Em rể...”
“Tại sao lại lừa vợ tôi đi phá thai?”
Liễu Lạp Mai nhỏ con, mặt mũi cũng bình thường, đôi mắt không an phận hễ gặp đàn ông là ra sức phóng điện, nhân duyên với đám đàn ông trong thôn cũng không tệ, vậy nên vẫn luôn tự phong cho mình cái danh mỹ nữ.
Tuệ Tử chỉ muốn tát vào mặt Liễu Lạp Mai hai cái cho bõ tức.
Kiếp trước cô phải ngu ngốc đến mức nào mới lại đi tin chị ta sẽ giúp mình cơ chứ.
“Tuệ Tử à, hai chị em ta chung sống ba năm rồi, bình thường chị đối xử với em như thế nào? Chị đưa em đến bệnh viện là vì muốn cứu đứa con trong bụng em, ai biết được bác sĩ lại nghe nhầm, chuyện này thật sự không thể trách chị được.”
Liễu Lạp Mai lau nước mắt nhìn Tuệ Tử, bất cứ ai trông thấy cảnh tượng này cũng đều sẽ cảm thấy là tình cảm thật lòng.
Kiếp trước Liễu Lạp Mai cũng từng nói câu này, không khác một chữ nào.
Sau khi mất con, Tuệ Tử nhân lúc gia đình nhà họ Vu không để ý đã chạy tới chất vấn Liễu Lạp Mai, Liễu Lạp Mai dùng khuôn mặt đẫm nước mắt để nguy biện lừa lọc cô.
Kiếp trước Tuệ Tử mới chỉ 20 tuổi, hiền lành thiện lương không tâm cơ, khó mà phân biệt được lời Liễu Lạp Mai nói là thật hay giả, chân tướng cũng là rất lâu về sau mới tự ngẫm ra được.
Sau khi sống lại, có sự từng trải của kiếp trước, nếu cô lại tin tưởng kẻ ác một lần nữa thì đúng là đồ ngu, là đồ bại não thật.
“Liễu Lạp Mai, cô muốn đuổi bọn tôi đi, rồi lại tới bệnh viện uy hiếp bác sĩ bịa đặt lời khai với cô sao?”
Liễu Lạp Mai cứng họng, con ngu này mọi khi thộn lắm cơ mà, sao hôm nay lại tình thế nhỉ?
“Đừng phí tâm sức nữa, bác sĩ đã nói hết cho chúng tôi biết rồi, cô nói láo rằng tôi bị điên, tâm thần không ổn định, bảo bọn họ gây mê cho tôi rồi phá thai.”
“Muốn giết con ông đây, ông đây đập cho cô ta tàn phế thì thôi!” Vu Kính Đình không nhịn được nữa, cánh tay vung lên định đánh người.
Tuệ Tử ôm lấy tay anh nói: “Lúc đến anh đã hứa với em thế nào?”
“Ông đây mặc kệ, da cô ta dày như vậy, anh phải chăm sóc cô ta một chút mới được!”
“Đàn ông nói lời mà không giữ lời, đừng hòng lên giường.” Tuệ Tử hạ thấp giọng nói.
“Đệch!” Vu Kính Đình chỉ vào Liễu Lạp Mai đang bị dọa cho run lẩy bẩy, “Cô nhìn cái gì, ông đây đang mắng cô đấy!”
Thứ đàn bà xấu người xấu nết làm vợ anh tức giận, hại anh suýt chút nữa không được lên giường!
“Cho các người hai lựa chọn.
Trả sính lễ lại cho tôi, hoặc tôi đi tìm trưởng thôn giải quyết.“.
Thanh âm của Tuệ Tử mềm mại, nói lời dữ dằn cũng khá êm tai, song không có chút khí thế nào.
Thanh âm mềm mại này đã dọa cho hai mẹ con Vương Phân Phương trắng bệch mặt mũi, Liễu Lạp Mai tóm lấy cánh tay của mẹ cô ta, chuyện này không thể truyền ra ngoài được, truyền ra rồi còn ai dám cưới cô ta nữa?
Đoạn lời thoại này kiếp trước Tuệ Tử đã phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Tuệ Tử đầu óc thông minh song miệng lưỡi lại phản ứng chậm, lá gan nhỏ, cãi nhau tranh chấp với người ta đầu tiên là sợ hãi sau đó mới tức giận, không biết làm sao để mắng lại.
Đợi hết gần cả ngày mới ngộ ra ngọn ngành sự việc.
Đợi đến lúc cô nghĩ ra cách để cãi lại thì người ta đã sớm quăng việc này ra sau gáy rồi.
Lời thoại được chuẩn bị đã có đất dụng võ làm cô thấy thật thoải mái.
Vu Kính Đình cười ra tiếng.
“Phong thủy của nhà họ Vu chúng tôi chính là nuôi dưỡng người, vợ tôi ở nhà các người 20 năm trời mà chỉ biết vâng vâng dạ dạ kêu meo meo, còn tới nhà tôi chưa được một tháng đã biết nói tiếng người rồi!”
Tuệ Tử cạn lời.
Trong lòng người đàn ông này tiếng người tương đương với tiếng mắng chửi? Nói chuyện bình thường tương đương với tiếng mèo kêu à?
“Trần Hàm Tuệ cái con mất nết này! Có tin tạo tát chết mày không!” Trần Khai Đức chửi ầm lên.
Vu Kính Đình đứng chắn trước Tuệ Tử, hai tay chống nạnh.
“Đánh thử một cái xem nào? Gọi ai là đồ mất nết cơ, ông mới là đồ mất nết, là đồ mất nết chỉ biết tớn đít đi nuôi con của người khác!” Vu Kính Đình nói “tiếng người” nghe mới vui tai làm sao.
Anh đã ngứa mắt lão già này lâu lắm rồi, có cô con gái hiểu chuyện như vậy lại không thương không yêu, nuôi con gái của người khác thì mặt mày hớn hở, lúc Tuệ Tử chưa gả đi không phải bị mắng thì cũng là bị ăn đòn.
Anh đi ngang qua nhà họ Trần mười lần thì tới tám lần là nhìn thấy lão già chết tiệt này đang cùng mụ vợ bắt nạt Tuệ Tử.
“!!” Trần Khai Đức bị anh mắng tới mức đỏ bừng cả cái mặt già.
“Mồ mả tổ tiên nhà mày sinh ra cái giống gì thế này? Đến cả người lớn mà mày cũng chửi?” Vương Phân Phương chưa từng thấy qua loại chuyện nào bát nháo như vậy.
“Có mà mồ mả tổ tiên nhà bà mới thế! Sinh ra mụ già vô liêm sỉ không biết xấu hổ như bà! Mẹ vợ tôi mới đi được hai tuần bà đã tay trái cầm con gà, tay phải cầm con vịt, sau lưng còn dắt theo con ranh não úng nước bước chân vào nhà vợ tôi?”
“Tôi thay mặt các vị hương thân phụ lão ở thôn Dương Gia của trấn Vương Gia này, cùng toàn thể chó mèo gà vịt ngan ngỗng trong thôn, xin hân hạnh gửi lời chào tới cái loại tòm tem đàn ông đã có vợ, đánh đập con của người ta, thứ tiện tì không biết điều như bà!”
“Tao, tao...” Người đàn bà chanh chua nay gặp phải tên hỗn đản Vu Kính Đình cũng phải bí từ cạn ngôn, thở không ra hơi.
Tuệ Tử nhìn ra được lớp thịt trên mặt bà ta đang giật đùng đùng lên vì tức giận.
Kiếp trước xem Vu Kính Đình chửi người thôi cũng đã sợ, bây giờ thì không sợ nữa rồi, nghe anh mắng người mà cứ tưởng đang nghe tấu hài vậy, cười nắc né.
Vu Kính Đình nã pháo liên tục, thuận tiện liếc trộm vợ mình một cái, thấy cô không tức giận, lại còn cười ha ha nữa, nom có vẻ phấn khởi lắm.
Anh xắn tay áo lên, chỉ vào Vương Phân Phương tiếp tục mắng:
“Ngắc ngứ cái gì, lúc bà mắng chửi vợ tôi không phải mồm mép trơn tru lắm sao? Có giỏi thì đánh đứa con to béo như đống cứt trâu của bà đi xem nào, biết vợ tôi là người có văn hóa sẽ không gây khó dễ cho bà nên bà mới bắt nạt cô ấy đúng không?”
“Tuệ Tử béo hơn chị mà...” Khi cả nhà đang bị Vu Kính Đình điên cuồng mắng chửi, Liễu Lạp Mai ức chế câu này nhất.
Cô ta cho rằng mình có duyên với đàn ông hơn Tuệ Tử, nhưng không hiểu tại sao mình đã ngủ với Lý Hữu Tài rồi mà hắn ta vẫn nhớ mãi không quên được Tuệ Tử.
Vu Kính Đình hờ hờ hai tiếng, thế này chẳng phải đụng trúng họng súng rồi sao?
“Đái một vùng rồi tự soi cái thân xác mình đi, cô mà cũng đòi so bì với vợ tôi? Vợ tôi là tiên nữ giáng trần quốc sắc thiên hương, còn cô là con cóc ghẻ thành tinh ở cái hang hốc nào chui ra chạy tới chỗ tôi phun nước bọt thế hả?” Chỉ học được hai thành ngữ này đã mang ra để khen vợ rồi!
Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử tranh công, thầy cô giơ ngón cái lên, anh kích động tới mức vẫn muốn vặc lại mấy lời, Tuệ Tử vỗ vỗ vai anh, thế là được rồi.
Cứ đứng đây nghe anh độc thoại tấu hài thế này cô sợ quên xừ nó việc chính mất.
“Trả sính lễ cho tôi, hay để tôi tìm trưởng thôn đây?”
“Làm gì có chuyện đưa sính lễ rồi lại quay lại đòi chứ?” Vương Phân Phương nhỏ giọng nói.
Có Vu Kính Đình trấn giữ ở đây, cả một sân đầy đám yêu ma quỷ quái cũng không ai dám ho he gì.
“Nhắc tới tiền một cái là kích động đến thế cơ à? Có phải xe chở phân đi qua nhà bà là bà cũng phải xúc một miếng thử xem nó mặn hay nhạt không? Ông đây có đưa sính lễ thì cũng là đưa cho mẹ vợ chân chính, chứ bà là cái thá gì...!à bà là cái loại già mà không nên nết.” Vu Kính Đình bắt lấy cơ hội chửi tiếp câu nữa.
Nếu không phải vợ ngăn lại thì khéo anh mắng được tận ba ngày ba đêm mất.
“Trước khi mẹ con về thành phố, bố đã hứa với bà là sẽ chăm sóc con, nhưng bố không làm được.
Hai người cậu làm quân nhân của con cũng từng nói với bố rồi nhỉ, nếu bố bắt nạt con thì họ sẽ tới dỡ nhà của bố đấy.” Tuệ Tử nói với Trần Khai Đức.
Trần Khai Đức giật mình, ông ta không sợ mẹ của Tuệ Tử nhưng lại sợ mấy cậu em vợ.
“Người có văn hóa nó phải thế chứ...!Vợ à, em khéo ăn nói ghê, sau này nói nhiều vào nhé.
Bảo với các cậu một tiếng, nếu các cậu ngại đường xa thì gửi thư tới, anh thay các cậu đập hộ cũng được!”
200 tệ còn không đủ để nhà họ Trần lợp cái mái nữa là.
Mặc cho Trần Khai Đức không tình nguyện cỡ nào, thì cũng chỉ đành để Vương Phân Phương vào lấy tiền ra trả.
Năm phút sau, Tuệ Tử cầm 200 tệ, kéo Vu Kính Đình rời khỏi nhà họ Trần, sau lưng là tiếng mắng nhiếc của người nhà bọn họ.
“Vợ ơi, đây có phải đường về nhà đâu?” Vu Kính Đình thấy không đúng lắm.
“Đi tới nhà trưởng thôn“.
“???”
“Em chỉ hỏi bọn họ trả tiền hay đi gặp quan chứ em có nói là lấy tiền rồi sẽ không báo quan đâu.”
Liễu Lạp Mai còn đang gánh trên mình mạng của con cô, thế nên sao có thể cho qua chuyện bằng mấy câu nói đó được? Lương thiện của cô đã dùng hết ở kiếp trước rồi.
“Đệch...!người có văn hóa đúng là khác biệt! Em còn máu hơn anh nữa!” Vu Kính Đình giơ ngón tay cái lên cao hết nấc.