Thập Niên 80 Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê


Tuệ Tử đúng là có nhìn thấy mẹ chồng ở đằng sau, cố ý nói khích Vu Kính Đình .

Cô biết anh không phải người trọng nam khinh nữ, song hầu hết trong thôn ai cũng thích con trai, ngày nào anh cũng buôn chuyện tán phét với đám bạn đểu ở đầu thôn, không tránh khỏi việc bị mấy người đó ảnh hưởng.

Con trai hay con gái thì đều là bảo bối, những quan niệm này cần phải truyền bá cho anh trước.

Ngược lại, phản ứng của mẹ chồng nằm ngoài dự đoán của Tuệ Tử, coi như là niềm vui bất ngờ đi.

Ngoại trừ điều này ra cô còn có mục đích khác.

Vu Kính Đình không muốn nộp 200 tệ, muốn giấu mẹ giữ làm của riêng, Tuệ Tử cảm thấy thế không thích hợp lắm.

Cô và Vu Kính Đình về nhà mẹ đẻ náo loạn như vậy, mấy nhà hàng xóm đều nhìn thấy hết rồi.

Chuyện đời sính lễ và chắc chắn tối nay sẽ được truyền tai nhau đi khắp thôn, sáng mai cả thôn đều sẽ biết hết, mẹ chồng tin tức nhanh nhạy, sao có thể không biết được chứ.

Cô gả qua đây một tháng, gần như chẳng giao lưu gì với mẹ chồng, vừa thấy bà là chạy bay biến, khó khăn lắm mới nói được mấy câu thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Mặc dù là ám ảnh tâm lý để lại từ hồi bé, song ngẫm nghĩ vẫn vô cùng đau lòng.

Tuệ Tử đoản ấn tượng của mẹ chồng đối với cô cũng không được tốt cho lắm, nếu vẫn giấu chuyện tiền nong thì mẹ chồng nàng dâu kiểu gì cũng có khúc mắc, sau này chung sống ắt sẽ rất phiền toái.

Vu Kính Đình đứng ở phía cô nên mới cho cô giữ tiền, nếu Tuệ Tử đưa thẳng tiền cho mẹ chồng, thì tính tích cực của anh chắc chắn sẽ bị xóa hết sạch, tình cảm vợ chồng cũng rạn nứt ngay.

Thế nên cô mới chuẩn bị màn kịch này, để mẹ tự nhiên biết được chuyện tiền sính lễ, cô cũng không muốn đắc tội bên nào cả.

“Chuyện tiền nong là sao đây?” Vương Thúy Hoa hỏi.


Vu Kính Đình cầm tiền muốn chạy thì bị Vương Thúy Hoa túm lấy cổ áo kéo giật lại.

“Cái thằng chết tiệt này! Mẹ nuôi mày lớn từng này rồi mà còn không hiểu mày chắc! Nói mau!”

“Bọn con đi đòi sính lễ về ạ.”

Tuệ Tử kể hết chuyện trong ngày cho bà nghe.

Vương Thúy Hoa nghe xong, cái gì? Có người muốn giết cháu bà?!

“Hai đứa về trước đi, tiền thì Tuệ Tử cứ giữ lấy, mẹ đi tìm bọn họ nói lý lẽ!” Bà xắn tay áo lên muốn qua đó.

“Lý lẽ” mà Vương Thúy Hoa nói chính là chặn ở trước cổng, mắng chửi cho người ta chết đi sống lại thì thôi, mồ mả cũng bị bà chửi cho bốc khói.

“Con trai à, múc cho mẹ gáo nước, tối nay không cần đợi mẹ về ăn cơm đâu!”

Tuệ Tử nghe xong, được thôi, còn đem cả đồ tiếp tế bù sức chiến đấu nữa? Đây là muốn chửi người ta từ sáng đến đêm hay gì, khát rồi thì uống miếng nước?

“Mẹ à, mẹ đừng đi vội, trưởng thôn vẫn đang ở đấy ạ.”

“Trưởng thôn là cái thá gì, trưởng huyện có đến cũng không làm gì được! Dám tính kế nhà chúng ta, bắt nạt nhà ta không có quan to ư? Ai cũng không được, ai dám ngăn mẹ, mẹ chửi nó luôn!”

Sức chiến đấu của bà quá mạnh mẽ, Vu Kính Đình hừng hực lửa giận thế kia cũng không dám chọc giận bà.

“À đúng rồi, con vừa nói gì với trưởng thôn thế?” Vương Thúy Hoa nhìn thấy con dâu kéo trưởng thôn ra một chỗ nói mấy câu, xa quá nên bà không nghe thấy gì.


Vu Kính Đình dỏng tai lên nghe.

“Liễu Lạp Mai cấu kết làm bậy với rất nhiều đàn ông trong thôn, cũng có cả con trai của trưởng thôn nữa ạ.

Con nói với trưởng thôn rồi, ông ấy rất tức giận.”

Vương Thúy Hoa ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng sáng tỏ.

Trong thôn không ai nắm bắt tin tức nhanh nhạy được như Vương Thúy Hoa.

Cái lão trưởng thôn cáo già kia sớm đã chọn cho con trai mình một cô vợ tốt rồi, giáo viên tiểu học ở thôn bên cạnh nhân phẩm tốt, điều kiện tốt, công việc cũng tốt nốt.

Chỉ thiếu mỗi bà mai tới cửa xin lễ thôi.

Trong lúc then chốt như này mà làm ra việc như vậy, mối này liệu có thành được không?

Lúc này đoán chừng trưởng thôn như đang ăn phải hai cân phân trâu cũng nên, ăn không được mà ngủ cũng chẳng xong, hận không thể nhanh chóng xử lý xong xuôi Liễu Lạp Mai.

Nếu như lúc này Vương Thúy Hoa tới đập cửa chửi bới, Liễu Lạp Mai sẽ chó cùng rứt giậu đem chuyện của con trai trưởng thôn ra nói, thế thì bà với trưởng thôn sẽ kết thù mất.

“Đi, về nhà ăn cơm, hôm nay Tuệ Tử bị dọa sợ rồi, để mẹ làm đồ ăn ngon cho con.” Sau khi nghĩ kỹ hết mọi việc, bà cũng nguôi cơn giận, ánh mắt nhìn con dâu cũng thâm thúy hơn.

“Ấy? Mẹ không đi chửi người ta nữa à?” Vu Kính Đình hơi kinh ngạc, tay rất tự nhiên nhét tiền vào túi quần Tuệ Tử.

Tuệ Tử muốn lấy ra, Vu Kính Đình liền ấn tay cô lại, còn hèn hạ hết sờ lại mó, Tuệ Tử đỏ bừng cả mặt, không dám nhúc nhích.


“Con đấy, học tập vợ nhiều vào, sau này dùng não nghĩ, đừng đánh nhau nữa.” Vương Thúy Hoa nghĩ thầm, Tuệ Tử đúng là không uổng công học hành, người có học nghĩ nó cũng khác.

“Mẹ à, con cũng chỉ là lo cho mẹ và Kính Đình thôi, chúng ta về sau vẫn phải sinh sống trong thôn mà...” Tuệ Tử biết mẹ chồng đã nhìn ra màn kịch nhỏ của cô rồi.

Người có thể làm bà đồng ấy mà, miệng không những có thể mấp máy, mà não cũng nhất định phải dùng được nữa, nếu không thì làm sao mà gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng mà được đây?

Mẹ chồng chắc chắn có thể nhìn ra được rất nhiều tâm tư của cô, cho dù bây giờ chưa nhìn ra được, nhưng về sau còn sống với nhau lâu dài, bản tính Tuệ Tử như thế nào cũng có thể mò ra được, cô chỉ hơi nhát gan, mồm miệng hơi chậm chút thôi, chứ không phải ngốc.

“Càng ngày càng giống mẹ con...!ôi, nếu con mà y như mẹ con thì sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn rồi.” Vương Thúy Hoa thở dài.

Tuệ Tử cắn môi không nói gì.

“Mẹ, mẹ thân với mẹ vợ con lắm à?” Vu Kính Đình hỏi.

“Sao lại không thân cho được? Nếu không phải mẹ vợ mày có lòng tốt gợi ý cho mẹ, mày nghĩ mày có thể sống được tới ngày hôm nay sao, lại còn cưới được Tuệ Tử nữa? Nói không chừng nhà ba người chúng ta còn không sống nổi ấy!”

Ô? Còn có nội tình nữa à? Tuệ Tử ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn mẹ chồng.

Từ trước tới nay cô chưa từng biết quan hệ của mẹ chồng và mẹ mình lại tốt như vậy, cũng có thấy hai người qua lại hỏi thăm nhau bao giờ đâu?

“Tóm lại là con đối xử với Tuệ Tử tốt một chút, Tuệ Tử à, con cũng đừng trách mẹ con, bà ấy cũng có nỗi khổ của mình...!Hầy, nói cái này làm gì, đi về nhà ăn cơm thôi.”

Vương Thúy Hoa nghĩ tới mẹ Tuệ Tử, mặt đầy tang thương.

Tuệ Tử cúi đầu, trong lòng cô có một kết luận.

Lúc mẹ quay về thành phố, bà nói nhất định sẽ trở về thăm cô, vậy mà bà đi ba năm liền bặt vô âm tín, cũng chẳng thư từ gì.

Nếu như nữ thanh niên tri thức ở dưới quê có chuyện tình cảm gì, sau khi quay về thành phố thì hầu hết đều không muốn nhớ lại những chuyện kia nữa.

Nghe nói nhà ông ngoại sau khi khôi phục lại danh dự cũng là nhà danh gia vọng tộc, Tuệ Tử là đứa con mà Trần Lệ Quân với một anh nông dân sinh ra ở quê.


Tuệ Tử cảm thấy Trần Lệ Quân sinh ra mình chính là sự sỉ nhục, cả đời này không muốn gặp lại nhau cũng là bình thường.

Tuệ Tử đè nén sự chua xót đang dâng lên trong lòng, cô đã qua cái thời khóc lóc đòi mẹ rồi, bà không muốn cô thì cô cũng sẽ không làm phiền bà nữa.

Không quan tâm, không để ý nữa...

Tay cô được nắm lấy, Tuệ Tử ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn Vu Kính Đình.

Anh cười khà khà, hai hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Mẹ anh cho em, anh sẽ không tranh, mẹ già cũng nhiều chuyện thật, cho em rồi thì anh cũng bớt lo, nếu mà em thấy vui thì bà sẽ là mẹ ruột của em, sau này anh gọi là mẹ vợ cũng không thành vấn đề.”

“Mày bị ngu hả con? Một ngày không treo mày lên đánh tới tróc vảy thì không chịu được đúng không, đứng lại đó cấm chạy!” Vương Thúy Hoa đánh con trai vừa thuận tay vừa “mượt”, đánh mãi hai mươi năm cũng thành thạo ra nghề.

Tuệ Tử nín khóc mỉm cười.

Đây là nhìn thấy cô buồn bã nên anh mới an ủi đây mà.

Nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con họ, Tuệ Tử nắm chặt hai tay, thời gian bắt đầu lại từ đầu rồi, cô chỉ cần thử không sợ người nhà họ Vũ nữa, từng bước từng bước tiến tới, mọi chuyện tất thảy sẽ ngày càng tốt thôi.

Cơm tối vừa mới nấu xong còn chưa kịp động đũa, bác sĩ trong thôn đã tìm tới cửa.

“Tuệ Tử, nhà mẹ cô xảy ra chuyện rồi, mau về nhà xem sao đi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bố cô đánh trưởng thôn nhập viện rồi, mẹ kế cô đang nháo nhào lên đòi treo cổ kia kìa!”

“Hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận