Nhóm dịch: Thất Liên HoaTiền Giai Ninh nghiêm túc nhìn bà: “Đừng nói nhà máy của mẹ, ngay cả những đơn vị tốt như đường sát và nhà máy điện kia cũng không có nhà nào tiền lương nghìn tệ.
Con cảm thấy cơ hội bây giờ rất tốt, nếu mẹ bằng lòng từ chức, thì chúng ta dọn dẹp cái lều của nhà chúng ta chút, cả mặt tiền cũng không cần tiền phí ngoài định mức, mẹ ở nhà làm bán mấy món chín kia cũng được, không ra ngoài bán giống con cũng được, cái nào cũng tốt hơn nhận tiền lương chết kia.
Hơn nữa, những lãnh đạo kia của nhà máy các mẹ, sớm muộn gì cũng làm sập nhà máy thôi, đến lúc đó mẹ không muốn từ chức cũng phải từ chức, còn không bằng làm chút việc khác lúc vẫn còn sức lực như bây giờ.”Lý Uyển Chân do dự một lát, rồi chậm rãi gật đầu.
“Vậy mẹ nghe con, có điều mẹ là tấm gương từ chức đầu tiên, mẹ phải đòi nhà máy một khoản bồi thường lớn mới được.”Tiền Giai Ninh cười, gọi Tụ Bảo Bồn ở trong đầu: “Tôi bỏ tiền cho mẹ tôi làm ăn, tiền kiếm được có tính là tài vận của tôi không?”“Tính, tính, tính! Đây là đầu tư của chúng ta đó! Chỉ cần chúng ta bỏ tiền, bỏ kỹ thuật, tiền kiếm được chúng ta phải chia hơn nửa!” Tự bảo bồn hí hửng nhảy nhót.
“Đây đều là tài vận cả!”Nếu so sánh với Tiền Quốc Thịnh thì Lý Uyển Trân là người quyết đoán hơn, bà bị Tiền Giai Ninh nói đến động lòng, nên bà đã nghiêm túc suy nghĩ về công việc kinh doanh của mình.Nếu bán đồ ăn là một công việc có chi phí thấp và hiệu quả nhanh chóng, thì Tiền Giai Ninh nói đến chuyện mở tiệm cũng không phải là không thể, nhưng Lý Uyển Trân cảm thấy khi chưa có danh tiếng thì vẫn nên chở gian hàng chạy khắp nơi sẽ càng có thể kiếm tiền hơn.Mặc dù như vậy sẽ mệt mỏi hơn, nhưng Lý Uyển Trân cảm thấy chịu khổ cũng không sao, từ xưa đến nay, bà chưa bao giờ nghe nói hưởng thụ hạnh phúc là có thể kiếm tiền.Sau khi hạ quyết tâm, Lý Uyển Trân quyết định ngày mai sẽ đến công xưởng tìm xưởng trưởng để bàn bạc điều kiện, cũng không thể thiếu một xu tiền bồi thường nào, bà cũng không thể để nhà mình chịu thiệt cả đời, trong nhà có một người đàn ông ngu ngốc cam tâm dâng hiến là đã đủ rồi, nếu bà cũng ngu ngốc giống như ông thì sẽ rất khó sống.Nhưng mặc dù bà biết cách làm của Tiền Quốc Thịnh trong những năm này đã khiến cho hai đứa bé chịu tủi thân rất nhiều, nhưng Lý Uyển Trân cũng không muốn nói ra lỗi sai của Tiền Quốc Thịnh ở trước mặt con.Lý Uyển Trân nhìn trần nhà và thở dài: “Thật ra thì ba của con chỉ là quá thành thực, ông nội con là cựu cách mạng, lúc ba con còn nhỏ thì cả ngày ông ấy đều nói với ba con rằng phải vô tư dâng hiến, quên mình vì người khác, đợi đến lúc tham gia làm việc thì cả ngày đều phải học chí công vô tư, tình nguyện làm người chân thực.
Thật ra thì lúc đó toàn bộ công xưởng đều học, nhưng trong xưởng cũng không có ai học tập thật lòng thật ý giống như ba của con, ngay cả phúc lợi đãi ngộ mà mình nên có được mà ông ấy cũng không muốn lấy, giống như ông ấy nghĩ rằng tiếp nhận là sẽ có lỗi với đất nước! Ông ấy, trung thực đến mức ngốc nghếch.”Kiếp trước Tiền Giai Ninh cũng bởi vì những chuyện này mà bất mãn với đối với Tiền Quốc Thịnh, nhưng lúc được trở lại một đời thì cô đã nhìn thoáng hơn đối với những chuyện này, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Uyển Trân, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Mẹ, con biết ba là người như thế nào, mẹ yên tâm con sẽ không giận dỗi ông ấy.
Thật ra thì những năm này ba kiếm được tiền lương đều ước gì có thể tiêu xài ở trên người ba mẹ con chúng ta, ba cho con và Gia Phong tất cả tiền tiết kiệm mỗi ngày để mua cà rem ăn, còn ba thì lại không nỡ mặc không nỡ tiêu, ngày hôm qua con đã nhìn thấy vớ của ông ấy còn may mấy miếng vá, sao con có thể giận dỗi ông ấy?”.