Phân gia có thể nha, kỳ thật hai vợ chồng già cũng đã sớm có suy nghĩ đem phòng thứ ba đuổi đi ra ngoài, một câu này của Vệ Mạnh Hỉ đúng là gãy đúng chỗ ngứa của bọn họ.
“Được thôi, phân thì phân nhưng ngươi đừng hòng đem đi của nhà họ Lục này thứ gì dù là nửa miếng ngói”.
Đại đội trưởng nhíu mày, đến lúc nào rồi vẫn còn kiêu ngạo, rõ ràng không xem anh ông ra gì mà “Muốn phân gia thì phải công bằng mà phân ra, nếu không nghĩ công bằng thì gọi Lục Quảng Toàn về rồi thương lượng”.
Đứa con trai Lục Quảng Toàn này hai ông bà đều không thích bởi vì quá thành thật.
Làm việc gì cũng ấn theo quy củ nề nếp.
Nhớ khi còn nhỏ dù lượm một hạt đậu trên đường, thà tình nguyện để bản thân bị đói cũng muốn đem nộp lên cho đội, sinh hoạt tập thể thì đây là của công.
Dù thấy chuyện bất bình người lớn cũng không xen vào, nghĩ biết ít không bằng bớt chút phiền toái, nhưng Lục Quảng Toàn thì không, thích xen vào việc người khác.
Vì thế mỗi lần hai vợ chồng già có hành vi trộm cắp gì cũng thất bại, vì bên cạnh có đứa con trai trọng nghĩa diệt thân.
Có đứa con trai thứ ba như vậy thì thử hỏi có cha mẹ nào lại thích hắn chứ?Nếu đứa con trai này của ông bà trở lại thì liệu có được phân gia như mong của hai ông bà “Không cần, chuyện nhỏ này không cần làm phiền công tác của thằng ba, nhà chúng tôi nhất định sẽ phân chia công bằng, sẽ tận lực chiếu cố vợ con của nó, hai vợ chồng tôi cũng già rồi chịu thiệt chút cũng không có gì”.
Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh, đã vậy thì thuận nước đẩy thuyền thôi “Được rồi, vậy đem tiền mấy năm nay nam nhân nhà gửi về trả lại đây”.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cuốn sổ tiết kiệm 2000 đồng, không cần suy nghĩ ai cũng biết tất cả cái đó đều do Lục Quảng Toàn gửi về.
“Ta phi! Vệ Mạnh Hỉ cô mới gả tới đây không được mấy năm, đây là tiền trước đây thằng ba hiếu thuận, không có quan hệ gì đến cô”.
Lãnh đạo trong đội nghĩ cũng đúng, tiền mấy năm về trước nếu muốn phân thì chỉ có thể là Lục Quảng Toàn trở về phân, Vệ Mạnh là vợ kế nếu phân chỉ phân đến mấy năm nay thôi.
Nhìn kiểu này hai vợ chồng già còn không muốn đừng nói mấy năm nay đã tiêu hết, còn tính chi tiêu chung trong gia đình.
“Được rồi, nếu đại đội không tìm được công lý, vậy thì tôi sẽ đi đi tìm cán bộ cấp trên để phân rõ phải trái, để tôi nhìn xem họ sẽ phân xử thế nào tội ba chồng đi cạy phòng con dâu! ”Lời còn chưa dứt đại đội trưởng thư ký cùng chủ nhiệm phụ nữ đều đỏ mặt thầm mắng ông Lục.
Phi! Đúng là lão già bại hoại, mặt mũi toàn thôn đều bị hủy trong tay ông.
Ông Lục đỏ mặt rồi chuyển sang tái mét, ông chỉ lo tìm số tiết kiệm, không có nghĩ nhiều như vậy, ông tức giận đến tay run rẩy “Ngươi ngươi! ! ” nói nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh.
Mọi người cũng khuyên bảo rồi cũng có đe dọa bọn hỏi, hiện tại đã nháo tới nước này nếu không phân gia thì không được, nhưng nếu phân mà để cho mẹ con Vệ Mạnh Hỉ tay không dọn đi thì không được, đừng nói về mặt pháp luật không cho phép, chứ đừng nói chi quá thất đức, sau này Lục Quảng Toàn về thì giải thích làm sao, như vậy không phải làm kéo xa khoảng cách tình cảm cha mẹ với bọn họ sao?Nhưng hai vợ chồng già nào có hiểu được đạo lý này, vô luận có ai nói thế nào cũng không được, muốn lương thực thì có thể, còn tiền thì nằm mơ đi!Bỗng nhiên Vệ Mạnh Hỉ lại khóc lên: “Oan ức hôm nay làm sao có thể bỏ qua được, mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, người trộm tiền là ai? Tôi muốn đi báo án, để cảnh sát đến đây bắt trộm trả lại sự trong sạch to tôi”.
Lời nói này làm mọi người tứ phía ngây raVốn dĩ sự tình này đội dân binh trong đội có thể giải quyết là được, nháo lớn lên trên không phải muốn đưa con thứ hai nhà họ Lục vào tù sao? Tuy số tiết kiệm đã tìm về được nhưng hành vi trộm cắp của anh hai Lục là sự thật, số tiền không nhỏ, với hiện tại trị an kém, trong thành lưu manh nhiều, công an đang truy quét bắt từng người.
Nhóm xã viên sợ nhất chính là người ngồi tù làm hỏng thanh danh của đại đội nên mọi người ý thức tập thể rất cao.
Nhưng vấn đề là bà Lục sợ con trai thứ hai có tiền án, như vây sẽ không thể chạy công tác được, có chỗ làm nào lại mướn tên tội phạm lao động cải tạo vào làm chứ.
Có thể nói lời này của Vệ Mạnh Hỉ như đòn chí mạng, làm một người mẹ như bà Lục đang chờ hưởng phúc đành phải dẹp mộng.
“Được được, phân thì phân”.
.