Cao Binh biện minh: “Cảnh sát bảo tôi nhớ lại xem Bùi Tú đã đối xử tốt với chúng ta thế nào.
Chị ta mời gia sư cho chúng ta, hết lòng giúp đỡ chúng ta học hành.
Sau này còn mua nhà cho chúng ta ổn định ở tỉnh thành...!Em đột nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt, nên mới tiết lộ một chút thông tin với họ.”
Lương tâm với Bùi Tú ư? Cô cản trở tiền đồ của anh trai, khiến cả nhà bị người đời cười nhạo.
Tiền cô kiếm được, chẳng lẽ không phải là để cho bọn họ sao? Không có nhà họ Cao che chở, cô đã sớm bị bọn lưu manh chơi đùa mấy trăm lần!
“Cao Binh, sao mày lại dễ mềm lòng thế! Ăn vài bữa cơm của Bùi Tú, đã muốn coi cô ta như bà nội rồi!” Cao Linh trừng mắt nhìn Cao Binh, nghiến răng nói.
Là con út trong nhà, thực ra Cao Binh còn được nuông chiều hơn cả Cao Lượng.
Nghe Cao Linh nói vậy, cậu ta đâu chịu để yên.
Cậu ta mỉa mai: “Cao Linh, chị có phải chỉ thay bộ quần áo dơ kia ra mà không đánh răng súc miệng không? Miệng chị thật thối.”
Cao Linh bật dậy: “Mày nói cái gì?”
Cao Binh đập bàn: “Nói chị ghê tởm! Miệng thối!”
Hai em chị đột nhiên lao vào đánh nhau, đồ ăn rơi tung tóe.
Cao Mãn Tài tức giận quát mắng, cố bày ra vẻ uy nghiêm của gia trưởng, nhưng chẳng ai để ý đến ông.
Lưu Phượng Lan nhất thời không biết nên đau lòng vì lương thực bị đổ hay vì con trai bị con gái ném ghế vào.
Buổi chiều, Bùi Tú đi dạo một vòng quanh thị trấn, tìm thợ mộc củng cố lại cửa chính, rồi tìm thợ khóa thay ổ khóa mới.
Là phụ nữ sống một mình, an toàn là quan trọng nhất.
Xử lý xong những việc đó, trời đã gần tối.
Bùi Tú đi dọc theo hướng kênh đào cổ, khoảng mười phút thì tới mảnh đất của mình.
Trước khi chuyển đến Lạc Tịch Trấn, bà nội Bùi đã nhờ người xây sẵn ngôi nhà hai tầng.
Không rõ là do bà không muốn, hay vì không được chia đất.
Mà ngoài mảnh đất này ra, nhà cô không còn mảnh đất nào khác.
Mảnh đất nhỏ trồng rau, vừa đủ cho hai bà cháu ăn hàng ngày.
Bùi Tú bẻ mấy bắp ngô, cắt thêm ít đậu tương, đang chuẩn bị về nhà thì đột nhiên nghe tiếng khóc nức nở.
Hả? Sao lại thế này?
Bùi Tú dựng tai nghe kỹ, chắc chắn không nghe lầm, liền đi theo hướng âm thanh.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy ở bên kia ruộng ngô, có một con chó bị thương, trông như giống Đức.
Thấy cô, con chó cảnh giác nhìn, khập khiễng lùi lại một bước.
Nhưng nhanh chóng ngã xuống.
Bùi Tú cũng nhờ đó mà nhìn rõ hơn: Chân trước của con chó bị rách toạc, trông như bị chém, vết thương vẫn còn rỉ máu.
Hơn nữa không chỉ một nhát, nhìn mà ghê người.
“Đừng sợ, tao sẽ không làm hại mày đâu.” Bùi Tú trấn an.
Con chó nhìn chằm chằm Bùi Tú vài giây.
Không biết có phải nó nhìn ra sự thân thiện trong ánh mắt cô hay không.
Hay nó biết mình không thể trốn thoát, mà nó không chống cự nữa.
Cúi đầu tiếp tục rên rỉ trong đau đớn.
Nửa giờ sau, Bùi Tú mang con chó bị thương đến nhà bác sĩ thú y trong thị trấn.