Thập Niên 80 Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn


Gọi là bác sĩ thú y, nhưng thực ra nghề chính của ông là thiến heo, thiến gà, tiện thể bán một ít thuốc cho gia cầm.

Thấy Bùi Tú ôm con chó đầy máu xuất hiện, ông chú Hứa Ba Đao giật nảy mình.

“Bác Hứa, nhờ bác giúp xử lý vết thương cho con chó này một chút, máu mà chảy tiếp thì nó không qua khỏi mất.”

Hứa Ba Đao tỏ vẻ khó xử: “Tiểu Tú à, bác chỉ biết thiến heo, thiến gà.

Chứ không chữa bệnh cho chó được đâu.”

Bùi Tú nói: “Thiến xong heo, chẳng phải cũng phải khâu lại vết thương sao? Bác cứ khâu lại cho nó như vậy, rồi cho nó uống thuốc chống viêm.”

Hứa Ba Đao do dự nhìn vết thương của con chó.

Nó ngẩng đầu cảnh giác, Bùi Tú vội vàng trấn an: “Đừng sợ, bác đây là bác sĩ mà.

Ông ấy nhất định sẽ chữa khỏi cho mày.”

Lần đầu tiên được gọi là bác sĩ, Hứa Ba Đao lập tức cảm thấy có trách nhiệm, quyết định làm theo lời Bùi Tú và khâu lại vết thương cho con chó.

“Con chó này từ đâu ra vậy? Sao trước giờ bác chưa thấy nó bao giờ? Ai lại nhẫn tâm chém nó đến bốn nhát thế này?” Hứa Ba Đao vừa khâu vừa lẩm bẩm.

Mấy câu hỏi này, Bùi Tú không trả lời được.

Nhưng nhìn dáng vẻ cảnh giác của con chó, cô đoán người làm nó bị thương chắc chắn có ý đồ xấu và rất độc ác.

Chủ nhân của nó có lẽ đã đối xử rất tốt với nó, vì trông nó khỏe mạnh và lông rất mượt.

Người làm nó bị thương có thể đã có thù oán với chủ nhân của nó? Có khi nào con chó bị như vậy vì cố bảo vệ chủ? Bùi Tú để trí tưởng tượng bay xa.

Hứa Ba Đao biết rõ nhà nào trong thị trấn nuôi gia cầm bao nhiêu con, vậy mà ông chưa từng thấy con chó này.

Bùi Tú nghĩ chắc chắn con chó không phải của người dân trong trấn.

Có lẽ nó cùng chủ nhân đi thuyền qua đây? Khi vừa gặp con chó, lông của nó vẫn còn ướt.

Sau khi khâu xong vết thương, Hứa Ba Đao lấy vài viên thuốc gà nghiền nhỏ, pha với chút nước rồi đổ vào miệng con chó.

“Phần còn lại phải trông vào số phận của nó thôi.” Hứa Ba Đao nói, có chút thương cảm.

Bùi Tú móc trong túi ra năm đồng, định trả tiền khám bệnh.

Hứa Ba Đao từ chối: “Tiểu Tú, nghe nói cháu đã rời khỏi nhà Cao Lượng rồi, thật không chịu nổi nữa sao?”

Bùi Tú không phủ nhận: “Tự mình sống một mình còn sướng hơn làm bảo mẫu cho cả nhà người ta.”

Hứa Ba Đao có một cô con gái lớn hơn Bùi Tú vài tuổi, tốt nghiệp trung cấp và làm việc ở Cục Chăn nuôi thành phố.

Đặt mình vào vị trí của Bùi Tú, ông nghĩ nếu con gái mình phải làm bảo mẫu trong nhà người khác, chắc chắn ông cũng không chịu nổi.

Nhưng con gái ông ít nhất còn có ông, còn Tiểu Tú bây giờ chỉ có một mình.

“Tiểu Tú à, chị Tuệ Cầm nhà bác đang ở thành phố.

Chờ nó về nhà, bác sẽ bảo nó xem có công việc gì ổn định giới thiệu cho cháu không.”

Hứa Ba Đao mộc mạc nghĩ rằng nhà họ Cao coi thường Bùi Tú là vì cô không có công việc chính thức.

Nếu có một công việc ổn định ở thành phố, tình hình có thể sẽ tốt hơn.

“Cảm ơn bác Ba Hứa, chuyện công việc cháu sẽ tự nghĩ cách.

Còn tiền này, bác cứ cầm lấy đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui