Thời đại này đúng là chỗ nào cũng có cơ hội kiếm tiền.
Chỉ cần cố gắng một chút, căn hộ và xe cộ mà cô từng có sẽ không khó để có lại.
Nhưng cô không thích phấn đấu kiểu đó, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống tiện lợi, thoải mái như trước kia.
Không muốn phải sống trong nhà khách mà ngay cả nhà vệ sinh cũng dùng chung.
Hầy!
Uể oải một chút, Bùi Tú lại tự thuyết phục mình “Tức giận sẽ ảnh hưởng sức khỏe”.
Biết đâu trong thế giới này, cô sẽ may mắn hơn trước kia.
Ví dụ như ngày hôm qua, cô không biết ở nhà khách bây giờ còn cần thư giới thiệu.
Suýt nữa thì phải lang thang ngoài đường, nhưng may mắn gặp được anh chàng đẹp trai ngồi cạnh trên tàu.
Hình như anh ấy đang đưa một trưởng bối nào đó đến trọ ở đây.
Cũng không biết nhân viên nhà khách thấy anh ấy đẹp trai, hay vì anh ấy có vẻ xuất thân không tầm thường.
Mà người trước đó vừa lạnh lùng với cô, thoáng chốc đã cười tươi như hoa.
Để không phải ngủ ngoài đường, Bùi Tú đành dày mặt mà xin giúp đỡ.
“Trần Dự, nhà khách ở đây bắt buộc phải có thư giới thiệu mới được trọ.
Lúc đi tôi quên mất không mang theo, anh có thể giúp tôi một chút được không?”
Trần Dự và người trưởng bối bên cạnh cùng quay lại nhìn Bùi Tú.
Trần Dự hơi nhíu mày, còn trưởng bối thì tò mò quan sát cô.
Dù ngồi gần nhau trên tàu suốt ban ngày, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Bùi Tú thật ra rất muốn hỏi anh chàng này - người có vẻ ngoài điển trai nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng - xem con chó của anh ấy bị bỏ ở đâu.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh không liếc nhìn cô một cái.
Cô biết tên anh cũng chỉ vì người tiễn anh ở ngoài cửa sổ tàu gọi tên “Trần Dự” mấy lần.
Thời đại này, đi tàu lửa không giống như ba mươi năm sau.
Khi tàu cao tốc phủ sóng khắp các thành phố lớn, có thể vừa chơi game vừa xem phim đến nơi.
Bây giờ, trên tàu lửa tràn ngập mùi chân, thậm chí có cả mùi phân, tiếng trẻ con khóc và tiếng nói chuyện ồn ào...
Bùi Tú chỉ có thể tự nhủ bản thân phải bỏ qua những yếu tố khó chịu đó, tập trung vào những điều tốt đẹp.
Ví dụ như, cô có thể dồn sự chú ý vào chàng trai ngồi gần mình, người có nhan sắc vượt trội hơn cả các ngôi sao nổi tiếng.
Tên anh là Trần Dự.
“Phiền anh cho cô ấy một phòng.” Trần Dự nói với nhân viên nhà khách, rồi quay sang đỡ trưởng bối: “Thầy Hoàng, chúng ta đi thôi.”
Không hỏi tại sao cô biết tên anh, cũng không tỏ vẻ quan tâm đến cô.
Cứ như thể anh chỉ tiện đường giúp đỡ, giống như việc giúp bà cụ qua đường, xong việc là xong.
Ngày hôm qua, từ ga tàu hỏa ra, Bùi Tú liền đi đến Đại học Lăng Thành.
Nếu mọi việc thuận lợi, cô có thể lên tàu chuyến rạng sáng để về lại thành phố Tùng Bắc.
Nhờ kinh nghiệm giao tiếp phong phú, Bùi Tú nhờ một thầy giáo tại trường Đại học Lăng Thành kiểm tra danh sách sinh viên chuyên ngành Quản lý Hành chính khóa khai giảng tháng 9 năm tới.
Thầy giáo cười tươi, nhưng sau khi xem xét xin lỗi bảo với cô rằng không có ai tên như vậy.
Bùi Tú hơi ngẩn người, sao lại không có?