Triệu Đại Hà vội vàng xua tay: “Bác gái, không cần đâu ạ, cháu không khát.
”
“Lát nữa nói chuyện nhiều, không uống trà khô cổ lắm.
” Bà Ôn đặt bình trà xuống, ngồi xuống bên cạnh tiếp khách: “Oanh Oanh, chú con hỏi gì con cứ trả lời, đừng giấu giếm gì nhé, biết chưa?”
“Vâng ạ.
”
Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu, rồi rụt rè nhìn về phía Triệu Đại Hà.
Triệu Đại Hà nhìn cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng thầm mắng lũ buôn người khốn nạn.
Toàn bộ trang trại Hồng Tinh, ai mà chẳng biết nhà họ Ôn có một cô cháu gái ngốc nghếch ăn mặc như tiểu thư nhà địa chủ thời xưa.
Trước đây ông ấy cũng đã gặp vài lần.
Không ngờ cô bé ngốc nghếch chỉ là nói chuyện chậm, chứ không hề ngốc, hỏi gì cũng trả lời.
“Bọn buôn người là một nam một nữ, ở trong miếu hoang? Cháu đã đi qua hai ngọn núi mới trốn thoát được?” Triệu Đại Hà rất quen thuộc với khu vực này, cơ bản trong lòng ông ấy biết rõ chỗ nào có miếu hoang, có bao nhiêu miếu hoang.
Nghe cô bé mô tả xong, Triệu Đại Hà cũng đã có căn cứ.
Ông ấy đội mũ, lập tức đứng dậy nói: “Bác gái, bây giờ cháu sẽ dẫn người qua đó xem.
”
“Bà nội, con cũng đi theo chú ấy!”
Ôn Độ muốn tận mắt nhìn thấy bọn buôn người bị bắt về quy án.
Bắt được bọn buôn người thôi chưa đủ, cậu còn muốn nhìn thấy bọn buôn người bị phán tử hình.
Ôn Độ để lại một câu, rồi đuổi theo Triệu Đại Hà.
“Tiểu Độ, con đi đâu đấy? Quay lại đây cho bà!” Bất chấp tiếng gọi của bà Ôn, Ôn Độ không hề ngoảnh đầu, đạp xe lao ra khỏi sân.
Đến ngã tư đường, cậu mới đuổi kịp Triệu Đại Hà.
Triệu Đại Hà nhìn thấy Ôn Độ lẽo đẽo theo sau, cau mày nói: “Thằng nhóc này theo tới đây làm gì? Mau về nhà đi! Bọn buôn người không phải hạng tốt đẹp gì đâu, lỡ như cháu bị thương thì sao?”
Ôn Độ cúi đầu lầm lũi đi theo: “Các chú căn bản không biết còn có những ai nữa đâu!”
“Chú không biết thì cháu biết à?” Triệu Đại Hà thấy thằng nhóc nhà họ Ôn này thật là thú vị: “Nhóc con, nghề của chú chính là thế này đấy.
”
“Vậy chú có biết còn có một cậu bé xuất thân không tệ trở về cùng em gái cháu không?”