Thập Niên 80 Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại


Để đảm bảo công bằng, người ta viết từng mảnh đất lên giấy cho mọi người bốc thăm.
Bốc được mảnh đất nào thì chính là mảnh đất đó.
Ai cũng không được phép kêu ca than vãn là không công bằng.
Nhà họ Ôn là Ôn Thiều Ngọc đi bốc thăm.

Ôn Thiều Ngọc tuy không giỏi việc gì khác, nhưng lại có vận may cực kỳ tốt.

Mảnh đất bốc được toàn là đất tốt, hai nhà bên cạnh cũng đều là những người hiền lành, dễ tính.
Bà Ôn vì thế còn đặc biệt thịt một con gà trống lớn, hầm cả ngày cho Ôn Thiều Ngọc ăn no nê.
Mặc dù đây đều là chuyện kiếp trước, nhưng Ôn Độ lại nhớ rành rọt từng chi tiết.
Bây giờ mỗi nhà đã chia đất đai, chỉ cần chịu khó làm ăn, vun vén cẩn thận thì không lo thiếu ăn thiếu uống.

Nhưng bây giờ tiền quan trọng hơn ngày xưa, nhà nào không có tiền thì không dám ốm đau.
Cuộc sống hiện tại cũng có hy vọng, bà nội chắc chắn càng không muốn theo cậu đi tha hương cầu thực.

Ôn Độ quyết định sẽ cùng em gái sống thật tốt, sẽ lên thành phố sống tốt, và sẽ mua nhà ở thành phố.

Mặc dù bọn họ ở một thôn nhỏ, cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng bọn họ có hộ khẩu thủ đô.
Chỉ cần cậu tiết kiệm đủ tiền, cậu có thể mua nhà ở trung tâm thành phố và cho em gái học trường tốt nhất.
Trước mắt, vẫn cứ kiếm tiền trước đã!
Ôn Độ đi xe buýt đến thành phố rồi đi tàu hỏa.

Cậu cất 350 đồng vào những chỗ khác nhau.

Cậu đeo ba lô, bên trong đựng vài bộ quần áo cũ, một đôi giày vải mới, một cái cốc.

Còn lại là vài cái bánh ngô và mười quả trứng luộc.
Bà Ôn tiễn cháu trai ra tận đường lớn, cùng cháu trai đứng bên đường chờ xe.
“Tiểu Độ, ra ngoài đi đừng tiết kiệm tiền, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.


Con vẫn còn là trẻ con, sức khỏe là quan trọng nhất.

Kiếm được tiền hay không cũng không sao, bà cũng không mong con kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bình an.”
“Lần này con đi ra ngoài mở mang tầm nhìn, khi nào về nhà thì học hành chăm chỉ.

Bây giờ nhà nước đã khôi phục kỳ thi đại học, con học tốt thì sau này cũng có thể thi đỗ trường đại học tốt.

Trước đây đó chính là chuyện làm rạng danh tổ tông.”
Ôn Độ nghe bà Ôn nói, thỉnh thoảng gật đầu.
“Bà, bà không cần lo cho con.

Chỉ có điều con đi rồi, gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai bà.

Bà đừng xuống ruộng làm việc một mình, gọi ba con đi cùng.

Cũng đừng thức khuya dậy sớm làm việc, con nhất định sẽ kiếm được tiền gửi về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận