Thập Niên 80 Gả Cho Chú Của Nam Chính


“Chú thím tương lai của cậu có vẻ nhiệt tình quá, cậu còn chưa tới mà họ đã đứng chờ ngoài cổng rồi.



“Không nhiệt tình sao được? Tiền đồ của con trai họ còn nằm trong tay Lượng Tử đấy.



Câu nói chẳng chút tôn trọng với nhà họ Lâm, có người còn khoác vai Mã Vinh Lượng: "Nghe nói vợ cậu đẹp lắm, thật không?"

“Tất nhiên là thật, không thì Lượng Tử sao lại bỏ qua các cô gái thành phố mà cưới một cô ở nông thôn?”

Chưa kịp để Mã Vinh Lượng mở miệng, có người đã cười nháy mắt, anh ta chỉ cười đáp: “Đẹp hay không lát nữa sẽ rõ thôi.



Mặc dù anh ta không chọn người thành phố một phần vì tai tiếng do người nhà họ Triệu gây ra, nhưng anh ta thích vẻ đẹp của Lâm Kiều là thật.

Lâm Kiều có lẽ thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của ba mẹ, cô cao ráo, eo thon, ngũ quan sắc sảo, ngay cả ở thành phố cũng hiếm có cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Đáng tiếc là cô còn nhỏ tuổi quá, lúc anh ta xuống nông thôn, cô chỉ mới mười một mười hai tuổi, nếu không thì anh ta đã cưới Lâm Kiều rồi, chẳng cần đến Triệu Tiểu Hà.

Niềm vui ngày cưới hiện rõ trên mặt Mã Vinh Lượng, trước khi xuống xe, anh ta còn chỉnh lại bộ vest một cách cẩn thận.

Bộ vest này chỉ mới trở nên phổ biến sau khi cải cách mở cửa, thường chỉ có những người làm ở các đơn vị lớn chạy buôn bán mới có một bộ, nên rất quý giá.

Không ngờ vừa xuống xe, chưa kịp chào hỏi vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa, thì một gương mặt quen thuộc đã chen vào: “Tôi cứ tưởng ai mà oai phong thế, còn mặc cả vest.

Mặc vào thì cũng chỉ là người bình thường thôi, đừng tưởng mình tốt đẹp lắm!”

Lời lẽ thật khó nghe, Mã Vinh Lượng lập tức tối sầm mặt lại, nhưng nghĩ hôm nay là ngày cưới của mình, anh ta cố gắng nhịn không gây chuyện.

Dù anh ta không đáp lại nhưng điều đó không có nghĩa là đối phương sẽ buông tha anh ta.

Vợ của Triệu Tam cười tươi như hoa: “Đáng tiếc là có người công cốc rồi.

Con bé Kiều nhà họ Lâm đã có hôn ước từ nhỏ rồi, đối phương còn đẹp trai hơn nhiều, lại là một sĩ quan ở Yến Đô nữa.



“Lâm Kiều có hôn ước từ nhỏ?” Lần này, Mã Vinh Lượng không thể coi đó lời bà ấy là quả rắm được nữa.

Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn về phía vợ chồng nhà họ Lâm, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Chỉ cần nhìn một cái, anh ta lập tức phát hiện vợ chồng họ trông thật khó coi, chẳng giống như đang ra đón mình, mà giống như vừa mất ba vậy.

Mấy người bạn đi theo Mã Vinh Lượng đến rước dâu cũng nhận ra điều khác thường, ai nấy đều ngừng cười đùa, nhìn nhau không hiểu gì.

Trong sự im lặng ấy, giọng điệu mỉa mai của vợ Triệu Tam lại càng rõ ràng: “Ông cụ Lâm đúng là có mắt nhìn, tìm được cho con bé Kiều một chàng rể tốt quá.

Nhìn cái xe người ta đi kìa, hơn hẳn xe khách nhỏ cả chục con phố, lại còn có tài xế riêng lái đến nữa.



Theo ánh mắt của bà ấy, Mã Vinh Lượng mới để ý thấy chiếc xe Jeep đậu không xa.

Dù con đường đất ở nông thôn hẹp, không đủ cho hai chiếc xe đậu song song, nhưng xe khách nhỏ mà anh ta thuê lập tức bị lu mờ trước chiếc Jeep kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui