Hơn nữa, Mã Vinh Lượng sinh ra và lớn lên ở thành phố, thấy nhiều hơn những người nông thôn này, anh ta chỉ cần liếc qua đã nhận ra biển số xe đó đúng là của Yến Đô.
Cửa ghế phụ hé mở, có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi cao và đường nét gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trong.
Dù ồn ào như thế này, anh cũng không thèm liếc qua một lần, không rõ là không muốn hay là không đáng để quan tâm.
Gương mặt Mã Vinh Lượng thay đổi không ngừng, cuối cùng mọi sự kinh ngạc, ảo não và thất bại đều hóa thành cơn giận: “Các người đã biết có hôn ước sao còn giới thiệu cho tôi, chơi đùa tôi như con khỉ à!”
“Đúng đấy, người ta đãi rượu rồi, khách cũng mời rồi, chỉ còn chờ đón dâu, giờ các người nói không cưới nữa sao?!”
Đám bạn của Mã Vinh Lượng cũng nhao nhao lên, kéo tay áo, đòi phải làm rõ mọi chuyện.
Lâm Vĩ thấy tình hình không ổn, định ra dàn xếp, nhưng không ngờ Lâm Thủ Nghĩa đã nén giận cả buổi trời bỗng thốt lên: “Lâm Huệ nhà tôi sắp đủ tuổi rồi.
”
Đừng nói ông ta, cả Tôn Tú Chi cũng trợn tròn mắt: “Ông nói cái gì?”
Lâm Thủ Nghĩa đã nói ra rồi thì quyết định làm tới: “Tôi không biến được thêm đứa Lâm Kiều nào nữa thì còn làm gì được đây? Bên kia người ta đang chờ, ít nhất cũng để Lâm Huệ qua trước đã, còn chuyện đăng ký kết hôn đợi đến khi nó đủ tuổi thì làm.
”
Tôn Tú Chi lập tức nổi giận: “Lâm Thủ Nghĩa, ông điên rồi à!”
Bà ta dù có độc mồm độc miệng, tham lam đến mấy cũng chưa bao giờ có ý định bán con gái.
Thế mà ông ta lại có thể đưa ra cái đề nghị này, vài ngày trước còn nói nếu Lâm Kiều không muốn thì thôi, không nên ép quá mà xảy ra chuyện, đỡ mang tiếng, vậy mà bây giờ lại tàn nhẫn như thế?
Mã Vinh Lượng vốn đã không vui, nghe vậy liền bật cười đầy châm biếm.
“Ông muốn gả thì tôi cũng đâu không thèm.
Đừng tưởng cái thứ gì cũng có thể nhét vào tay tôi, tôi đâu phải là kẻ đi nhặt rác!”
Thực ra Lâm Huệ trông cũng khá xinh xắn, không thể nói là xấu.
Nhưng so với các cô gái thành phố thì chẳng là gì, chưa kể đến việc so sánh với Lâm Kiều.
Lời nói của Mã Vinh Lượng quá cay nghiệt, dù Lâm Huệ chưa từng coi trọng anh ta, cô ta cũng cảm thấy tủi nhục.
Chuyện đến nước này, chắc chắn không thể cưới Lâm Kiều nữa, Mã Vinh Lượng lạnh lùng nhìn vợ chồng nhà họ Lâm: “Chuyện này chưa xong đâu!” rồi gọi mấy người bạn lên xe rời đi.
Một đám người đến trong vui vẻ, ra về trong cơn giận dữ, chỉ có hàng xóm là được dịp bàn tán đến mức ngán ngẩm.
Vợ của Triệu Tam cảm thấy vô cùng hả hê, từ khi có phong trào trí thức trở về thành phố, chưa bao giờ bà ấy vui như vậy.
Nhà họ Lâm và nhà họ Mã, một bên thì không được lợi gì, còn bị vạ lây; bên kia thì không cưới được người, hôn sự bị hủy, chắc chắn về sau sẽ bị người đời cười chê.
Hai nhà này đã trở mặt rồi, chắc chắn sau này sẽ còn nhiều trò hay để xem.
Vì Lâm Kiều không có ý định gả nên không muốn dính dáng gì tới nhà họ Mã, cô cũng không ra ngoài xem trò hề này.
Chờ mọi người đi hết, cô mới bước ra khỏi phòng: “Đi thôi, lấy thư giới thiệu trước.
”