Rõ ràng biết Lâm Kiều có hôn ước với nhà họ Quý nhưng vẫn bán Lâm Kiều đi.
Ngay cả khi chuyện bị lộ, nhà họ Quý tìm đến tận nơi, họ vẫn mặt dày mà đưa ra yêu cầu với nhà họ Quý...
Từ Lệ cũng cảm thấy rằng nếu Lâm Kiều chưa kết hôn, hai vợ chồng nhà kia chắc chắn sẽ còn gây ra chuyện.
Chỉ là bà có chút do dự: "Vừa nãy ông còn nói dưa hái xanh không ngọt..."
"Tôi nói thế là do tức giận thôi! Bà không thấy sao, thằng cả nào có đến thăm tôi đâu? Rõ ràng là đến để giúp vợ nó cãi lý mà!"
Ông cụ vừa nghĩ đến cái dáng vẻ của con trai cả, lúc nào cũng đi theo nói những lời khéo léo, là ông lại cảm thấy tức giận: "Không nhắc đến nó nữa, bà nhìn xem Kiều Kiều làm việc này việc kia, tâm tư kín đáo lại gan dạ, có chừng mực.”
“Tiểu Trạch đến cái tuổi này vẫn chưa bằng được con bé đâu.
Nếu nó với Tiểu Trạch thành đôi, có khi còn là Tiểu Trạch may mắn ấy chứ, còn hơn là để vợ thằng cả sắp đặt lung tung."
Nhắc đến Diệp Mẫn Thục, ông không khỏi hừ một tiếng: "Chỉ với cái mắt nhìn của con dâu cả."
Có những lúc con người càng già càng có tính khí trẻ con.
Từ Lệ bị lời của ông làm cho bật cười: "Ông nói gì thế, chẳng phải mắt nhìn kém nhưng vẫn chọn con trai của ông đấy sao?"
"Đúng ra mắt tốt thì nó phải chọn thằng hai rồi."
Nói về khả năng, con cả Quý Quân đích thực không bằng Quý Đạc.
Cả hai cùng vào quân đội, Quý Đạc thậm chí không cần nhờ vả gia đình.
Trong khi Quý Quân mang danh con trai của Quý Xuân Minh, cuối cùng chỉ làm một chức vụ văn phòng, rồi sớm rời quân ngũ về địa phương.
Nhưng câu nói này chỉ ông có thể nói, Từ Lệ thì không nên tiếp tục: "Vậy càng không hợp lý, hồi đó thằng hai mới mấy tuổi đâu?"
"Nếu thằng hai đủ tuổi, nó chắc chắn sẽ không giống thằng cả.
Thật tiếc là thằng hai với Kiều Kiều lại cách biệt thế hệ.
Nếu không phải vì Tiểu Trạch ngày đó, tôi đã để con bé Kiều đến với thằng hai rồi.
Nó còn hơn cả đám thanh niên khác, ít nhất còn biết nghe lời mẹ."
Không chỉ không hài lòng với cháu, ông cụ Quý thực ra còn có một cái gai trong lòng với con dâu cả.
Từ Lệ hiểu rõ nhưng không nói ra, thuận theo mà đổi chủ đề: "Vậy thì hôm khác ông nói rõ với Tiểu Trạch đi."
"Biết rồi." Ông cụ Quý rõ ràng có chút mệt mỏi, lại xoa trán: "Tôi cũng già rồi, có nhiều vết thương cũ, hôm nay còn sống, mai chẳng biết ra sao.
Không có mối hôn ước này, con bé cuối cùng vẫn là người ngoài.
Sau này tôi không còn nữa, ai sẽ chăm lo cho nó?"
Những lời này không được may mắn lắm, Từ Lệ không thích nghe: "Chỉ nằm viện có hai ngày mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi.
Tôi còn đang mong ông trông cháu của thằng hai nữa đấy."
"Thằng đó hả?" Ông cụ nhắc đến chuyện hôn nhân của Quý Đạc lại cảm thấy bực bội: "Tôi còn lo là nó sẽ ở một mình suốt đời đấy! Suốt ngày mặt lạnh tanh, giới thiệu đối tượng cũng chẳng thèm nhìn.
Tôi còn sợ có ngày nó thật sự dẫn một chàng rể về, chắc tôi tức chết mất!"
Kẻ có thể làm ông cụ nổi giận - Quý Đạc, lúc này đã trở về nhà.
Trời đã khuya nên anh ở lại căn nhà cũ.
Lâm Kiều cũng quay về căn phòng mà cô từng ngủ qua một đêm.
Có lẽ vì biết cô sẽ quay lại, phích nước đã được đổ đầy nước nóng.
Vừa đặt đồ xuống, dì Trương còn mang vào một túi nước ấm: "Nghe nói cháu bị cảm, lấy cái này để giữ ấm nhé."
Không cần nghĩ, "nghe nói" này chắc hẳn là từ Quý Đạc mà ra.