Đó là biểu tượng của tình yêu mà một người đàn ông dành cho chị, dù anh ấy có nghèo đến mấy cũng muốn dành cho chị những điều tốt đẹp nhất.
Dù trong những thời khắc u ám nhất cũng có những tia sáng, chỉ là ánh sáng ấy quá mờ, không đủ sức chiếu rọi cuộc sống của chị, nên chị chọn cách rời đi.
Xe của Tiểu Lư dừng lại tắt máy, Diệp Lệ Bình cảm thấy hơi bối rối khi sắp về tới nhà, Nhiếp Minh Ngưng là người đầu tiên xuống xe.
Con đường trong thôn hẹp, chiếc xe này dừng lại là cả con đường gần như bị chặn cứng.
Đối diện với cây táo có ba hộ gia đình, ngôi nhà ở giữa là nhà ngói, hai bên là nhà đất.
Cậu tựa vào cửa xe, một tay nhét túi quần, chờ Diệp Lệ Bình xuống xe gõ cửa.
"Ôi, sao trước cửa nhà mình lại có một chiếc xe vậy?"
Trương Tiếu Muội cầm giỏ với cuốc đang chuẩn bị xuống đồng, theo sau là con gái Lộ Trân.
Cả hai cùng nhìn thấy Nhiếp Minh Ngưng đứng bên ngoài xe, cảm giác đầu tiên là cậu thật cao, cao hơn cả người cao nhất trong thôn là Dư Thiết Thụ, cảm giác thứ hai là cậu thật đẹp trai, lông mày là lông mày, mắt là mắt, không chỗ nào trên khuôn mặt không đẹp.
Lộ Trân từng đi học, có học thức hơn mẹ mình, cô ấy nhớ đến câu trong "Niệm Nô Kiều Xích Bích Hoài Cổ":
"Anh hùng tư cách ra vào ung dung
Quạt là khăn lụa thong dong
Phá tan giặc mạnh đương trong nói cười.
"
Diệp Lệ Bình xuất hiện từ phía sau xe, đối diện với Trương Tiếu Muội.
Hai người từng là chị em dâu của nhau, ấn tượng với nhau rất sâu đậm.
Trương Tiếu Muội mở to mắt, không dám tin vào mắt mình.
Sau hơn mười năm xa cách, người phụ nữ này bất ngờ trở về.
Trong lòng Trương Tiếu Muội tự hỏi, Diệp Lệ Bình trở về làm gì? Phải chăng cô ta biết Lộ Đảng Sinh đã mất, nên quay về tìm Lộ Uyển?
Qua mười lăm năm, Trương Tiếu Muội không còn trẻ trung, làn da ngăm đen, thân hình không còn săn chắc, mái tóc khô cứng xơ xác.
Chị ta mặc chiếc áo phông ngắn tay mua từ cửa hàng cung ứng, giá mười đồng một chiếc, đã mặc nhiều năm.
Trong khi đó, Diệp Lệ Bình dường như được chăm sóc rất tốt, mặc bộ áo liền váy phù hợp, tay xách túi da lấp lánh, tóc uốn nhẹ theo mốt hiện đại, trông chị vừa trẻ trung vừa quý phái.
Hai người đứng đối diện nhau như chênh lệch giữa mây và bùn.
"Đã lâu không gặp.
"
Diệp Lệ Bình hỏi Trương Tiếu Muội với vẻ mặt bình thản chào, ánh mắt có chút kiêu ngạo khiến Trương Tiếu Muội kích động, chị ta lạnh lùng nói: "Đúng là lâu rồi không gặp, sao? Bỏ rơi chồng con để trở về thành phố sống cuộc sống tốt đẹp à? Nhìn cô giờ ra dáng người đàng hoàng, ai biết được cô là kẻ lòng dạ hiểm độc, khoe mẽ trước mặt tôi làm gì, tôi khinh.
"