Thập Niên 80 Kiều Thê Xinh Đẹp Ông Xã Quân Nhân Không Nhịn Nổi


“Tây Tây à, sao con lại ngu tới vậy? Cho dù hai đứa có ầm ĩ tới mức ly hôn con cũng không cần nhảy sông tự tử mà!”“Lỡ con gặp phải bất trắc gì, con kêu cha mẹ phải sống thế nào đây?”…Trong lúc ý thức mơ hồ, Diệp Mộc Tây nghe được bên tai truyền tới giọng nói xa lạ, còn có mùi thuốc khử trùng gay mũi thoang thoảng.

Cô chầm chậm mở hai mắt ra, bị ánh sáng trắng làm chói mắt, tầm nhìn mơ hồ không quá rõ ràng.

Chờ khi thích ứng được với ánh sáng rồi, đập vào mắt là gương mặt một người phụ nữ tuy đã luống tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp.

“Tây Tây, con tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Có thấy không thoải mái chỗ nào không?”Hạ Anh vừa thấy Diệp Mộc Tây mở mắt đã vội nhào lên hỏi.

“Con…” Diệp Mộc Tây há miệng ra, giọng khàn đặc, yết hầu còn đau rát, hệt như vừa bị dao cắt xong.

Mới vừa nói được một chữ ra khỏi miệng, mấy chữ khác đã tự động tiêu mất.

“Đừng vội đừng vội, uống hớp nước đã.


” Hạ Anh tranh thủ rót một bát nước cho con gái.

Bà đặt miệng bát bên môi Diệp Mộc Tây, đút cho Diệp Mộc Tây uống.

Diệp Mộc Tây nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp cầm một cái bát tráng men cực kỳ cũ kỹ tới, thậm chí trên thân bát còn bị tróc sơn…Nhưng hiện tại cô chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, vội uống hơn phân nửa bát nước ấm.

Uống nước xong cổ họng mới được thoải mái hơn một chút, cũng bắt đầu tiếp nhận ký ức trong não.

Cô vừa xuyên tới thập niên 80, lên người một cô gái 20 tuổi, trùng tên trùng họ với cô, đã lập gia đình, sống ở trấn Bát Đạt huyện Giang Thành.

Mẹ của nguyên chủ là thanh niên tri thức xuống nông thôn, còn là người xinh đẹp nhất trong lứa thanh niên tri thức này.

Cha cô Diệp Chính Phong là công nhân của xưởng sắt thép, mẹ làm việc ở nhà máy bông, vợ chồng công nhân, điều kiện gia đình tương đối khá giả.

Cũng chính vì vậy, nguyên chủ mới bị cha mẹ cưng chiều thành tiểu phế vật, còn chưa học trung học phổ thông đã nghỉ học ở nhà chơi.


Năm ngoái vào tầm giờ này, nguyên chủ coi trọng một quân nhân trở về trấn thăm người thân, bèn lì lợm la liếm cứng rắn đeo đuổi, nhất định đòi phải trở thành đối tượng của người ta.

Nhưng anh chàng quân nhân kia không thích nguyên chủ, cảm thấy một người phụ nữ như nguyên chủ, nếu không nhờ ngoại hình thì chẳng khác nào kẻ ngu dốt, vừa nhìn đã biết nguyên chủ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Nhưng nguyên chủ vẫn không từ bỏ ý định, còn tự biên tự diễn, cởi sạch quần áo chỉ khoác mỗi khăn trải giường chạy từ trong nhà quân nhân ra, bị hàng xóm nhìn thấy…Diệp Mộc Tây mất hết danh tiếng, anh chàng quân nhân cũng chỉ có thể bị ép phải gửi báo cáo kết hôn.

Hai người mới vừa lấy được giấy đăng ký kết hôn xong anh đã bỏ lại nguyên chủ ở trấn, một mình trở về chiến khu Hoa Bắc.

Hiện tại, đã một năm trôi qua, anh chàng quân nhân chưa từng trở về lần nào.

Trên trấn có không ít người nói sợ là hai người khó có thể duy trì mối hôn nhân này.

Vì thế, nguyên chủ đau lòng quá độ, một phút dại dột đã đi nhảy sông tự vẫn.

Khi được cứu lên, nguyên chủ sốt cao vài ngày, đoán chừng đầu óc bị nóng hỏng rồi, cho nên cô tới đây…Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, trong lòng Diệp Mộc Tây chỉ cảm thấy: WTF?!Mẹ nó, đây là tình tiết máu chó gì vậy? Cho dù đặt ở hiện đại cũng là tình tiết bùng nổ!“Tây Tây, nếu con với Cảnh Thần phải ly hôn thật, mẹ sẽ tìm cho con người khác… Không phải con thích quân nhân à? Mẹ với cha con sẽ tìm một quân nhân khác cho con là được.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận