“?” Diệp Mộc Tây liếc nhìn thời gian, giờ mới hơn ba giờ, chẳng lẽ người ở thập niên 80 đều tan tầm sớm vậy ư?Diệp Mộc Tây nghi ngờ đi về phía cửa.
“Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?”Cảnh Thần trở về từ quân đội rồi, mẹ tranh thủ về sớm mua ít đồ ăn nha.
” Hạ Anh nói.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là bà sợ Diệp Mộc Tây ở nhà một mình lại nghĩ quẩn, cho nên sau khi bà với Diệp Chính Phong ra khỏi nhà đã khóa trái cửa nhà, còn giấu hết dao trong nhà đi.
“…”Cảnh Thần?A, chính là người chồng bị nguyên chủ hố tới kia!Không đúng, sao anh trở về sớm vậy? Hôm qua lúc ở bệnh viện, không phải mẹ chồng đã nói là mai ư?Diệp Mộc Tây dừng bước, ánh mắt lướt qua hai người sau lưng mẹ mình, chợt thấy được một người đàn ông cao lớn đứng ở nơi đó.
Nghe được giọng nói, đối phương cũng nhìn về phía cô, hai người bốn mắt chạm nhau.
Người đàn ông này rất cao, hai người đứng phía trước cũng không thể chắn hết anh được, chiều cao này hẳn cũng phải tầm 1m9 đi?Anh ăn cột điện lớn lên sao?Nhưng gương mặt kia đúng là đẹp trai vô cùng, chỉ liếc mắt một cái thôi Diệp Mộc Tây đã hiểu được vì sao nguyên chủ phải không từ thủ đoạn để có được người chồng như vậy.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng sống mũi cao, gần như tập trung tất cả ưu điểm lên người một người.
Anh còn là quân nhân đức cao vọng trọng, ai nhìn thấy mà không động tâm?Nhưng mà… ánh mắt người đàn ông này hơi lạnh, vẻ mặt nghiêm túc, đại khái là do quanh năm làm binh tạo ra khí chất khiến người ta vừa nhìn đã thấy áp lực.
Hung cái gì nha?Cha Dung Cảnh Thần cũng là quân nhân, mười năm trước đã hi sinh vì tổ quốc.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt người chồng tiện nghi của mình, Diệp Mộc Tây không nhịn được nhìn thêm vài lần, quả nhiên, mặc kệ là ở thời đại nào, quân nhân đều rất tuấn tú!Dung Cảnh Thần: “…”Nhìn tròng mắt cứ luôn dán chặt trên người mình, thậm chí còn không dịch đi lấy một giây, Dung Cảnh Thần không nhịn được nhíu mày.
Có lẽ là Diệp Mộc Tây lại đang hoa si, giống với lúc trước mỗi khi cô nhìn thấy anh vậy.
Một năm trôi qua, cô vẫn như vậy, chẳng có thay đổi gì.
“Tây Tây.
” Hạ Anh đi tới kéo Diệp Mộc Tây, thì thầm nho nhỏ bên tai con gái: “… Chào hỏi đi.
”Diệp Mộc Tây bị cái kéo này đưa về thực tế.
Chào hỏi?Tuy Dung Cảnh Thần rất tuấn tú, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh, lẽ nào lại trực tiếp gọi ‘Hi, ông xã’ ư?Này… thật sự khó mà mở miệng được.
Hơn nữa, vào niên đại này có thể gọi ông xã được ư?Nếu gọi sai, sợ là cô sẽ bị tóm lại…Chỉ nháy mắt trong đầu Diệp Mộc Tây đã nổi lên đủ loại suy nghĩ, CPU suýt nữa bị cô làm cháy.
“Cái kia… anh… mọi người vào… mau vào đi.
” Diệp Mộc Tây mím môi suy nghĩ một hồi mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Vì cố gắng để bản thân biểu hiện có vẻ bình thường một chút, Diệp Mộc Tây còn cứng ngắc đi lên trước, cười cười với Dung Cảnh Thần và mẹ chồng n Lan.
Sau đó cô thấy trên tay Dung Cảnh Thần có cầm hộp quà, là chủ nhà, cô vô thức vươn tay ra muốn nhận lấy.
“Đưa đồ cho em đi.
”Vì hơi căng thẳng, bàn tay duỗi ra vô thức túm lấy tay Dung Cảnh Thần.
Dung Cảnh Thần: “?”Ba người lớn đồng loạt nhìn sang, tầm mắt cùng hướng về phía hai bàn tay đang chạm nhau“Ôi trời ơi, em không cố ý!” Diệp Mộc Tây vội vã buông tay ra.
Dung Cảnh Thần lại nhìn Diệp Mộc Tây bằng ánh mắt kỳ quái.
Hôm nay cô nàng mê trai này còn biết nói xin lỗi anh?.