Ngày 02 tháng 7 năm 1987, thứ năm, không thích hợp làm mọi việc!
Một tiếng “xoạt” vang lên, La Thường xé tờ lịch mới nhất.
Đây đã là tờ lịch thứ mười tám cô xé từ khi xuyên qua.
Ra khỏi nhà, đẩy xe đạp đi xuyên qua những gian hàng lộn xộn của chợ buổi sáng, cuối cùng La Thường cũng lên được đường lớn.
Nhưng cô không vội, vẫn thong thả đạp xe sát mép đường.
Cô biết rõ, cho dù cô đến sớm, trong khoa cũng không có gì để bận.
Thân phận bây giờ của cô là một bác sĩ trẻ của khoa trung y Bệnh viện Nhân dân số 8 thành phố Thanh Châu, vừa mới vào làm được một năm.
Lúc đầu, gia đình cô đã bỏ tiền ra nhờ người thân giúp đỡ mới có được tấm vé vào cửa bệnh viện này, công việc này không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng một năm, công việc sắp mất.
Lý do rất đơn giản, không nhiều người đến khoa trung y của Bệnh viện số 8 để khám bệnh.
Nếu không cắt giảm nhân viên, bốn phòng khám làm việc của các bác sĩ trung y sẽ phải do các khoa khác nuôi.
Các bệnh viện đa khoa khác đã cắt giảm hết khoa trung y, bây giờ Bệnh viện số 8 cắt giảm là chuyện bình thường, ngay cả La Thường, người sắp bị cắt giảm cũng biết điều này là điều hiển nhiên.
La Thường đến phòng khám 312 khoa trung y lúc 7 giờ 55 phút, ngoài cô ra, còn có một bác sĩ trung niên họ Ngô.
Thấy cô đến, bác sĩ Ngô đeo kính liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy không ai đến, mới nhỏ giọng nói: “Cháu tính sao? Đã tìm được chỗ nào chưa?”
La Thường cười cầm vài quyển sách y học trên bàn, nhẹ nhàng xếp lại, rồi lắc đầu: “Chưa ạ, bác sĩ Ngô có chỗ nào tốt không, có thể giới thiệu cho cháu được không?”
Bác sĩ Ngô cười gượng gạo, không trả lời, bởi vì ông ấy cũng không giúp được.
Hai người làm việc cùng một phòng trong thời gian lâu như vậy, sao ông ấy không biết tài năng của La Thường như thế nào chứ?
Nhiều lắm cô chỉ có thể chữa một ít bệnh vặt, bệnh hơi phức tạp một chút thì không thể nào chữa được, để cho ông ấy giới thiệu, ông ấy cũng không biết phải giới thiệu thế nào.
Còn ông ấy thì không cần lo lắng, sau khi rời khỏi Bệnh viện số 8, ông ấy định mở một phòng khám nhỏ, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn trước.
Nhưng bây giờ ông ấy không định nói những điều này với La Thường, tránh trường hợp La Thường đề nghị đến đó chỗ ông làm việc, đến lúc đó từ chối cũng phiền phức.
Nhưng rốt cuộc, hai người cũng đã làm việc cùng nhau trong một thời gian dài, bác sĩ Ngô quyết định chỉ cho La Thường một con đường: “Tiểu La, tám bác sĩ có thể giữ lại hai người, cháu tranh thủ khi thông báo chưa được đưa ra, tìm người giúp đỡ.
Tôi nghe nói nhà cháu có chút quan hệ, nếu không được, chuyển sang khoa khác cũng được, cháu cũng học cả tây y mà?”
Trong lòng La Thường đã chặn con đường tìm người giúp đỡ, không thể tìm nữa.
Nhưng cô không từ chối lòng tốt của bác sĩ Ngô, chỉ cười xã giao, rồi nói: “Cháu sẽ suy nghĩ thêm ạ.”
Bác sĩ Ngô chớp mắt, cũng không nói thêm gì.
Bây giờ mọi người trong khoa trung y đều đang tìm cách, ai còn thời gian quan tâm đến ai?
Ông ấy lên tiếng nhắc nhở như vậy, coi như là giữ được tình nghĩa.