Tôn Miêu Hồng hôm nay thực sự rất vui, không đợi chồng mình mở miệng, cô đã nói ngay: "Đã đến rồi thì cùng ăn bữa cơm luôn đi, có gì đâu mà ngại.
Lão Lôi, anh thấy sao?"
Tô Lôi cười nói: "Vợ nói đúng! Thế này đi, em ra chợ mua đồ, còn anh sẽ đạp xe đi đón hai bố con họ về."
Tôn Miêu Hồng gật đầu cười: "Em thấy được đó."
Không thể từ chối lòng nhiệt tình, Tô Vân đành gật đầu đồng ý.
Bên này, Tần Giao và Tần Trung Huy ngồi đợi một lát thì Tô Lôi đến.
Anh mời hai bố con về nhà ăn cơm rồi mới quay về làng, và Tần Trung Huy dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn đồng ý.
Thật ra, nhà Tần Giao không quá gần gũi với nhà Tô Lôi, bởi vì họ thường xuyên làm việc xa, cả năm cũng chỉ gặp nhau vài lần.
Vì thế, Tần Trung Huy cảm thấy hơi gò bó khi đứng trước mặt anh vợ.
Tô Lôi làm việc ở sở giáo dục, tính cách sôi nổi hơn nhiều.
Anh cười nói: "Tiểu Cửu, cháu ngồi phía trước xe, để bố cháu ngồi phía sau."
"Được ạ!"
Thực ra ngồi trên thanh ngang của chiếc xe đạp không thoải mái lắm, nhưng ở thời đó, có một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu như thế này đã là rất tốt rồi.
Tô Lôi hỏi: "Trung Huy này, bệnh khám xong rồi chứ? Bác sĩ bảo sao?"
"Khá ổn ạ."
Tần Giao ở phía trước lên tiếng: "Bác sĩ bảo tay bố cháu cần được chăm sóc kỹ, nếu không sau này sẽ không thể nấu ăn được nữa.
Còn nữa, bố cháu bị đau dạ dày, là do không ăn uống đúng giờ."
Ngồi phía sau, Tần Trung Huy thở dài một tiếng nhưng không nói gì thêm, may mà không ai thấy gương mặt chán nản của ông lúc này.
Tô Lôi nghiêm túc nói: "Đau dạ dày không thể lơ là được, phải chăm sóc cẩn thận.
Còn tay của cậu cũng vậy, đừng để ảnh hưởng đến công việc.
Hai vợ chồng cậu cả năm cắm đầu làm việc kiếm tiền, đừng để hỏng sức khỏe, mất nhiều hơn được!"
"Vâng."
Là anh vợ, Tô Lôi không thể nói quá nhiều, anh chuyển chủ đề hỏi về việc học của Tần Giao.
"Tiểu Cửu này, sắp vào lớp 12 rồi đúng không? Phải cố gắng lên, thi đỗ đại học nhé!"
Ngồi trên thanh ngang, mái tóc của Tần Giao bị gió nhẹ thổi bay, cô nheo mắt cười tự tin: "Không thành vấn đề."
Thực tế, học lực của cô không hề tệ.
Năm đó, cô bị ảnh hưởng bởi một sự cố nên không có cơ hội thi đại học.
Nhưng lần này, cô quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Đối với những đứa trẻ nghèo, kỳ thi đại học có lẽ là con đường công bằng nhất để thay đổi số phận.
Giữa hàng vạn quân, chỉ những người kiên định mới có thể bước qua cây cầu độc mộc ấy.
Bên này, khi đi chợ cùng Tôn Miêu Hồng, Tô Vân đã lén mua hai cân thịt cừu, dù đắt tiền, nhưng cô không muốn để chị dâu mình phải chi trả hết.
Tôn Miêu Hồng từ chối một chút rồi cũng nhận lấy, nhìn Tiểu Thập rụt rè, không dám nói gì, cô cười bảo: "Em cho Tiểu Thập lên huyện học là đúng đấy.
Chị nhớ năm kia, con bé còn rất hoạt bát, mà giờ lại rụt rè thế này.
Từ khi vào nhà, nó chỉ chào chị một tiếng 'nhị thím', rồi không nói thêm câu nào nữa."
Tô Vân nhớ lại việc Tiểu Thập bị nhà chú ba bắt nạt, mím môi nói: "Là lỗi của em.
Trước đây em nghĩ để con ở quê không sao, nhưng không ngờ thằng nhóc nhà chú ba quá nghịch ngợm, làm cho Tiểu Thập trở nên như thế này.
Lần này, em và Trung Huy tính đến việc ở lại huyện tìm việc, để tiện chăm sóc hai đứa học hành."
Tôn Miêu Hồng gật đầu tán thành: "Đúng rồi đấy! Để anh hai giúp em tìm một căn nhà tốt, nếu được thì tìm luôn một công việc ổn định cho hai vợ chồng em."
Tô Vân xúc động: "Chị dâu, em cảm ơn chị nhiều lắm!"
"Cảm ơn cái gì, đều là người trong nhà mà."