Thập Niên 80 Mẹ Con Trọng Sinh Nỗ Lực Làm Giàu


“Cô, cô --” Thịnh Gia Xương tức giận đến mức mất hết lý trí, “Một người phụ nữ như cô, ngay cả con trai cũng không sinh được mà còn muốn tôi bồi thường? Nếu tôi cưới người khác, có khi giờ đã có ba đứa con trai rồi, đều là cô làm chậm trễ tôi!”
Đó chính là nỗi đau của Thịnh Gia Xương.

Trình Trân Ái quyết định “bắt đúng bệnh”.

“Phải, vậy nên tôi cũng không làm chậm trễ anh nữa.

Nói thật với anh, cha tôi đã nhờ người ở bệnh viện huyện kiểm tra cho tôi rồi, đứa bé trong bụng vẫn là con gái, anh vẫn nên tìm người có thể sinh con trai cho mình đi, chúng ta đường ai nấy đi thôi.


Nhà họ Trình có người thân làm việc ở bệnh viện huyện, Thịnh Gia Xương biết rõ, hắn gần như không nghi ngờ lời Trình Trân Ái nói, trước đó hắn còn nói để Trình Trân Ái tìm người quen kiểm tra, nếu vẫn là con gái vậy thì ly hôn cũng được.


Dù sao cũng có người có thể sinh con trai đang chờ hắn.

Phùng Thúy còn chưa đến ba mươi, mông lại to như vậy, nhìn là biết có thể sinh con trai.

Thịnh Gia Xương bỗng nhiên có dũng khí, “Cô nghĩ tôi không dám ly hôn với cô chắc? Đây chính là do cô tự mình đưa ra, cô đừng hối hận là được!”
Trình Trân Ái biết tên khốn này đã nghe lọt tai, cô thừa thắng xông lên:
“Chờ chúng ta ly hôn xong, anh có thể đường đường chính chính ở bên Phùng Thúy, cô ta còn trẻ hơn tôi, hai người có thể sinh thêm mấy đứa con trai, đồ đạc trong nhà tôi chỉ mang theo quần áo của tôi và Nha Nha, xe đạp là do đoàn kịch phân cho, tôi phải mang đi, những thứ khác tôi không cần, chúng ta dừng lại ở đây đi.


Thịnh Gia Xương có cảm giác như đang nằm mơ, những lời Trình Trân Ái nói đều không phải là điều hắn nghĩ đến, nhưng những lời này lại nói trúng tim đen của hắn.

Phùng Thúy mới 29 tuổi, cũng xinh đẹp, quan trọng nhất là có thể sinh con trai, người ta một hơi sinh ba đứa, điểm này Trình Trân Ái không bằng, cô sinh ra đứa nào cũng là con gái, xem ra cuộc hôn nhân này đúng là nên ly hôn rồi.


Ly, nhất định phải ly, sớm ly hôn với Trình Trân Ái thì hắn mới có thể sớm sinh con trai!
Chỉ là lời cô nói một đồng cũng không có, Thịnh Gia Xương vẫn không tin.

“Nói thì hay lắm, tôi không tin lần này cô về nhà mẹ đẻ mà không mang tiền về,” Giọng điệu Thịnh Gia Xương cũng dịu đi đôi chút.

“Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng một thời, tôi cũng không làm khó cô, cô đã hiểu chuyện như vậy, tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ, đưa cho tôi một nửa là được, bây giờ trong nhà một đồng cũng không có, sắp Tết rồi, cô phải để tôi ăn Tết chứ?”
Trình Trân Ái chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, người này vô liêm sỉ đến không có giới hạn.

Năm đó cô thật sự là mù quáng và hồ đồ.

Người ngoài đều lén lút nói với cô rằng Thịnh Gia Xương không đàng hoàng, cô cũng không tin, ngay cả khi Phùng Thúy tìm đến tận nhà, cô vẫn nhắm mắt làm ngơ, luôn nghĩ chỉ cần sống qua ngày, để bọn trẻ có cha, ai ngờ người cha này lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy.

“Anh muốn ăn Tết, chúng tôi không cần ăn Tết sao? Tiền trong ngăn kéo đâu, đó là tiền ăn Tết, anh đã tiêu hết rồi, coi như là ăn Tết sớm đi! Anh muốn có tiền cũng dễ thôi mà,” Trình Trân Ái cười khẩy, “Tôi thì không có, nhưng người ở Thịnh Trang thì có đấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận