Thập Niên 80 Mẹ Con Trọng Sinh Nỗ Lực Làm Giàu


Ý nghĩ chợt lóe lên, nhìn đứa nhỏ trước mặt, Thịnh Tuyết Nha muốn trêu chọc cậu bé một chút.

"Vậy cái Cao Địa này của cậu được xây bằng gì?"
Thằng nhóc nhíu mày, câu hỏi cao siêu thế này nó biết trả lời kiểu gì, đầu óc lũ trẻ con nông thôn có hạn, suốt ngày chỉ quanh quẩn với ruộng đồng, nó buột miệng:
"Dùng đất ấy, chất cao hơn cả nhà nữa! "
Tuyết Nha cười mắt cong cong: "Thế chẳng phải là gò đất sao?"
Cao Địa há hốc mồm, gãi đầu gãi tai, trong lòng khó chịu, cô bé nói chẳng sai tí nào, nhưng mà cái từ "gò đất" nghe chán chết đi được, nghe còn quê mùa hơn cả con Vàng con Đen nhà lão Hoàng ở sau vườn.

Nó rướn người lại gần Tuyết Nha, năn nỉ: "Em gái, anh cho em chơi hết mấy viên bi thủy tinh, em đừng gọi anh là gò đất nữa được không?"
Tuyết Nha nín cười, đáp gọn lỏn: "Được.

"
Thằng bé này cũng thật thà, trêu chọc một chút thôi, nhỡ khóc lên thì mất vui.

Một lát sau mấy người lớn đã xong việc, vợ chồng nhà họ Cao cáo từ ra về, Cao Địa vẫn còn lưu luyến.

"Mẹ, hay là cho em gái về nhà mình ngủ đi?"
Vương Kim Thu bật cười: "Ôi chao, chuyện này mẹ không có quyền quyết định đâu, mẹ ruột người ta còn đang ở đây này.

"
Cao Địa hơi rụt rè nhìn Trình Trân Ái, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Dì ơi, dì cho em gái về ở với nhà con được không? Làm em gái con! "
Trình Trân Ái thấy đứa trẻ này thật thú vị, mỉm cười nói: "Ồ, con muốn làm anh trai đến thế cơ à? Chuyện này để hai đứa tự bàn bạc với nhau đi.

"
Cao Địa lại rướn người đến trước mặt Tuyết Nha: "Em gái Nha Nha! "
"Anh mau về đi.

" Tuyết Nha khẽ nói, "Nếu không em sẽ gọi anh là gò…"
Cao Địa vội rụt cổ: "Đừng gọi, anh về ngay đây.

"
Mấy người lớn thấy hai đứa trẻ con chơi đùa thật vui, đều cười ha hả, Cao Địa đi theo cha mẹ ra đến cổng vẫn còn tiếc nuối, ngoái đầu lại hét: "Ngày mai anh đến tìm em chơi nhé!"
Tuyết Nha lầm bầm một câu: "Đồ nhóc con!"
Cô bé không biết rằng Trình Trân Ái đứng sau lưng nghe thấy rõ mồn một.

Phản ứng đầu tiên của Trình Trân Ái là thấy buồn cười, con gái mình mới 5 tuổi đã chê thằng bé 6 tuổi là nhóc con, nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Từ khi sống lại đến giờ, tâm trí Trình Trân Ái đều đặt vào chuyện ly hôn, không để ý lắm đến những biểu hiện khác thường của Tuyết Nha, bây giờ ngẫm lại thì đứa trẻ này quả thực khác xa so với trước kia.

Đầu tiên là chuyện ở nhà họ Thịnh, cô bé cầm gậy nói những lời kia, lúc đó cô đang nóng giận nên không để ý, bây giờ nghĩ lại thì đúng là không giống lời của đứa trẻ 5 tuổi, còn cả cách cầm gậy của con bé nữa, nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt.

Tiếp đến là chuyện kẹo hồ lô, bảo là hoàn toàn hiểu lầm thì Trình Trân Ái không tin, Hà Xuân Hoa tuy tham ăn nhưng không phải kẻ ngốc.

Bây giờ lại còn nói người ta là nhóc con! Chẳng lẽ con bé không phải trẻ con sao?
Tim Trình Trân Ái như ngừng đập, trong lòng nảy ra một suy đoán, đúng vậy, cô có thể trọng sinh trở về từ 40 năm sau thì Tuyết Nha cũng có khả năng đó.

Trình Ái Đường làm việc khá nhanh nhẹn, đã dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài nhà, nhìn thấy lương thực thực phẩm mà nhà họ Cao mang đến, anh ta nói:
"Chị, chị và Nha Nha nghỉ ngơi một lát đi, để em nhào ít mì cho ba chúng ta ăn.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui