"Vâng ạ!" Tuyết Nha lớn tiếng đáp, "Cậu ơi, lúc nhào bột cho thêm một quả trứng nhé!"
Nghe thấy câu này, Trình Trân Ái càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, lúc nhào bột mì cho thêm một quả trứng là bí quyết làm mì mà lúc này cô bé Tuyết Nha 5 tuổi không thể nào biết được.
Bí quyết này là do Trình Trân Ái tự mình nghĩ ra, tính ra lúc đó Tuyết Nha cũng phải 10 tuổi rồi.
Lúc đó nhà nghèo quá, khi đàn ông trong thôn đều đi làm ăn xa kiếm tiền thì Thịnh Gia Xương vẫn chỉ mê mẩn rượu chè cờ bạc, một mình Trình Trân Ái cáng đáng mọi việc lớn nhỏ trong nhà, lại còn phải chăm sóc ba đứa con gái.
Cũng chính vì ba đứa con gái này mà cô đã trở thành cái gai trong mắt Thịnh Gia Xương, sau khi sinh đôi, Trình Trân Ái hoàn toàn mất đi khả năng sinh nở.
Đóng góp lớn nhất của Thịnh Gia Xương trong một năm chính là lúc nông nhàn hắn làm một ít đồ mộc để kiếm sống, nhưng số tiền kiếm được trừ đi một phần rất nhỏ đưa cho gia đình, phần lớn đều do hắn tự mình tiêu xài hết.
Khi nhà người ta đang rủ nhau làm giàu thì nhà họ Thịnh vẫn nghèo đến mức trứng cũng không có mà ăn.
Ba đứa nhỏ mà mỗi đứa một quả thì hết ba quả rồi, thêm vào đó Thịnh Gia Xương nói mình là lao động chính trong nhà, làm việc xong cũng phải ăn trứng gà, có khi chỉ luộc hai quả, hắn ăn một quả, ba chị em chia nhau quả còn lại.
Tuyết Nha hơn hai đứa em mười tuổi nên rất hiểu chuyện, thấy mẹ không ăn, con bé cũng không ăn, nhường cho hai em mỗi đứa một nửa.
Đều là con của mình, mới mười tuổi cũng chỉ là đứa trẻ, Trình Trân Ái sau đó đã đánh trứng vào bột mì, như vậy mọi người có thể cùng ăn.
“Mẹ ơi ——”
Trình Trân Ái bừng tỉnh, đôi mắt hơi ươn ướt, hiện tại cô phải xác nhận một việc.
Trình Trân Ái kéo con gái vào nhà chính, đi tới căn phòng phía đông, nhìn Thịnh Tuyết Nha, “Nói cho mẹ biết, con cũng quay về rồi đúng không?”
Thịnh Tuyết Nha vẫn luôn nghĩ cách nói với mẹ chuyện mình sống lại, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, chờ đã, cũng quay về rồi… chẳng lẽ?
Thịnh Tuyết Nha đột nhiên trừng lớn mắt, “Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng ——”
Trình Trân Ái gật đầu, “Mẹ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao thì từ hôm đó tỉnh lại ở nhà bà ngoại con thì đã như vậy rồi.
”
Thịnh Tuyết Nha thở phào nhẹ nhõm, “Thật là tốt quá, mẹ, trước đó con còn đang lo lắng phải thuyết phục mẹ ly hôn thế nào, sau đó mọi chuyện thuận lợi như vậy, con cứ thấy hơi kỳ lạ… Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể sống một cuộc đời mới thật tốt!”
Trình Trân Ái nhịn cười, cho dù kiếp trước Thịnh Tuyết Nha có kinh nghiệm sống hơn bốn mươi năm, nhưng hiện tại con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, từ trong miệng một đứa trẻ nói ra những lời này thật sự rất khôi hài.
“Con bé này, hiện tại con cũng chỉ là một cô nhóc, cứ ngoan ngoãn làm trẻ con đi, có mẹ ở đây rồi.
”
“Mẹ, con cũng muốn bảo vệ mẹ, còn có em trai nữa ~”
Trình Trân Ái xoa bụng, “Ừ, chúng ta cùng cố gắng.
Nhưng mà chuyện này nhớ đừng để ai biết.
”
Trình Ái Đường nấu ăn rất ngon, anh ta ở một mình trong ký túc xá của trường, thỉnh thoảng cũng tự nấu nướng, trong đó món làm nhiều nhất chính là mì sợi.
Chàng trai trẻ khỏe mạnh nhào bột khá cứng, thêm vào đó bên trong còn có trứng gà, ăn vào không chỉ thơm ngon mà còn rất dai, ba người ăn hết sạch nửa nồi, cuối cùng còn húp hết cả nước.