Thập Niên 80 Mẹ Con Trọng Sinh Nỗ Lực Làm Giàu


Hai mẹ con vừa ra khỏi thị trấn thì gặp một người quen, cũng là người làng Thịnh Trang tên là Thịnh Đức An.
Tính ra anh là chú họ của Thịnh Gia Xương nhưng tuổi tác cũng không lớn lắm, năm nay ba mươi sáu tuổi, đã là cán bộ cấp chính đoàn, công tác cùng đơn vị với em trai thứ ba của Trình Trân Ái, coi như là lãnh đạo của Trình Cảnh Đường.
Chỉ là số phận của người chú họ này thật không may.
Trình Trân Ái nhớ rất rõ, kiếp trước sau khi Thịnh Đức An kết hôn, vợ anh sinh con khó, mẹ con đều không giữ được.
Sau này anh cũng không đi bước nữa, về sau nghe nói là gặp chuyện không may trong quân ngũ.
Thời buổi đó thông tin bế tắc, hơn nữa quân đội cũng có quy định riêng, có những chuyện không thể công bố ra ngoài, cho dù là người nhà cũng không thể nào biết rõ ràng, chỉ biết là hy sinh khi đang công tác.
Mãi đến rất nhiều năm sau, Trình Trân Ái mới nghe em trai mình nhắc đến chuyện năm đó.
Thịnh Đức An trong lúc tập trận đã gặp phải một nhóm tội phạm giết người đang bỏ trốn, trên người bọn chúng đều mang theo vũ khí.

Vì bảo vệ đồng đội, Thịnh Đức An đã bị bọn chúng chém nhiều nhát.

Lúc đó, do ở trong núi rừng và không được cấp cứu kịp thời, đến khi được đưa về bệnh viện gần nhất thì anh đã không qua khỏi.
Tim Trình Trân Ái đột nhiên đập thình thịch.

Năm Thịnh Đức An gặp chuyện chẳng phải là năm 1985 sao?
Nói như vậy, chẳng phải chính là chuyện của năm nay?
Thịnh Đức An chắc là vừa từ nơi khác về thăm nhà.

Anh mặc áo khoác thường màu xám, quần quân đội, tay xách một chiếc cặp da màu đen.

Vóc dáng cao lớn cộng thêm khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị khiến người khác có cảm giác áp lực.
Trong phút chốc, Trình Trân Ái cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, chuyện hoang đường như kiếp trước kiếp này chắc chẳng ai tin, hơn nữa cô chỉ là cháu dâu, đột ngột lên tiếng nhắc nhở cũng không thích hợp, chỉ có thể đợi lát nữa gửi điện cho em trai, khéo léo nhắc nhở một chút.

Trình Trân Ái vẫn tiến lên chào hỏi, dù sao em trai cô còn phải nhờ vị "chú út" này chiếu cố.
Thịnh Đức An là người thứ bảy trong gia đình nên Trình Trân Ái gọi anh là "chú bảy".
"Chú bảy, chú về thăm nhà à?"
Thịnh Đức An mặt không cảm xúc gật đầu, từ trong túi xách lấy ra một gói kẹo sữa nhét vào tay Thịnh Tuyết Nha.
Trình Trân Ái còn đang định nói không cần thì cô nhóc đã lên tiếng: "Cảm ơn chú bảy ạ!"
Trình Trân Ái không ngờ rằng cô bé cũng bắt chước cô mà gọi đối phương là chú, nhưng Thịnh Đức An lại mỉm cười: "Cô bé này thật thông minh!"
"..." Trình Trân Ái rất xấu hổ, "Chú bảy, con tôi còn quá nhỏ để hiểu được vai vế, cho nên chú đừng trách nó nhé.

Nha Nha, con nên gọi là ông bảy."
Điều mà Trình Trân Ái không ngờ tới là hôm nay con bé lại gan như vậy, "Là chú mà, không phải ông, con không muốn gọi là ông!"
Thịnh Đức An cười ha ha, "Bé ngoan, hai mẹ con đợi chút, tôi gọi xe đưa hai mẹ con về."
Trình Trân Ái theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn thấy con gái đã chạy đến bên cạnh Thịnh Đức An, cô đành gật đầu, nhớ lại kiếp trước cô đi đường bị ngã, bây giờ gặp Thịnh Đức An, đi trên đường có người để ý cũng có thể nâng cao hệ số an toàn.
Trấn Tứ Thủy cách Thịnh Trang kỳ thực không xa, chưa đến ba cây số, nhưng đi bộ cũng mất nửa tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận