Nhìn thấy chó không quan tâm tới mình, Tư Niệm cũng to gan hơn, thẳng lưng, nghênh ngang đi ra.
Thế nhưng Tư Niệm không phát hiện, ở trong nhà, Chu Việt đông luôn dùng khóe mắt quan sát cô, rõ ràng nhìn thấy phản ứng của cô khi nhìn thấy chó, cậu rũ mắt, đáy mắt xẹt qua thứ gì, có được kết luận rồi.
Cô sợ chó.
Người vừa đi, Chu Việt Đông vội vã sải bước chạy lên lầu hai, sau khi không còn nghe thấy tiếng của em gái, cậu luôn rất lo lắng.
Vừa đẩy cửa ra, Chu Việt Đông dại ra.
Trong vòng một buổi, căn phòng vốn tối tăm của chú, trên giường bọc cái đệm xinh đẹp cao cấp màu hồng, trên bàn bày đầy các loại chai lọ tinh xảo, còn có sách, trên cửa sổ còn treo vài chiếc váy màu sắc rực rỡ, gió thổi nhẹ qua, một mùi thơm nhẹ nhàn nhạt tràn vào khoang mũi.
Cậu suýt chút không nhận ra căn phòng này.
Cẩn thận đi tới bên giường, nhìn thấy em gái ngủ say, cậu vươn bàn tay toàn là vết cahi hạ xuống chóp mũi của em gái, cảm nhận được hơi thở của cô bé, lúc này mới thở phào ra.
Lúc này cậu mới phát hiện, em gái được tắm rửa sạch sẽ, vết bẩn trên mặt biến mất hết, một gương mặt nhỏ non nớt, không biết đã bôi cái gì, cực kỳ thơm.
Ngay cả tóc cũng không bết nữa, một mùi hương khoan khoái ập vào mặt.
Chu Việt Đông quỳ ngồi bên giường, nhìn gương mặt ngủ an tĩnh của em gái, dáng vẻ sạch sẽ, có chút thất thần.
*Tư Niệm tới cung tiêu xã, lúc này là buổi chiều, đồ tốt đã bị người ta giành hết.
Để giành được rau tươi, mọi người đều tới xếp hàng lúc trời còn chưa sáng.
Lúc cô đi, thứ gì cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng may mà những thứ như gia vị vẫn có thể mua được.
Tư Niệm mua hai túi tương đậu nành, giấm thơm, rượu trắng, lại mua một số bát giác, quế bì, hoa tiêu,…tốn năm hào.
Sau đó lại mua một nắm lớn rau dưa và hành tỏi, vật giá ở niên đại này thật sự rẻ tới mức khiến da đầu cô ngứa ngáy.
Cô không định mua thịt, ngược lại mua một ít bột Phú Cường và trứng gà, tốn hai tệ.
Tổng cộng không tiêu tới năm tệ.
Kiếp trước mình đi mua một chai xì dầu cũng không chỉ năm tệ.
Tư Niệm thích thú trong lòng, thế nhưng rất nhanh cô không cười được nữa.
Kẹo ở niên đại này rất đắt, kẹo Thỏ Trắng mà cô cho Dao Dao ăn vừa nãy thế mà tốn mười mấy tệ một cân.
Vốn dĩ là thấy đứa nhỏ thích ăn, muốn mua thêm một chút.
Nhưng trên người cô ngoài mười tờ đại đoàn kết do người nhà cho, chỉ có hai mươi tệ tiền tiêu vặt của bản thân nguyên thân.
Số kẹo đó đều là người trong nhà mua cho cô, thi thoảng ăn giải khuây.
Cũng không nhiều.
Trước đây cho cô kẹo cô cũng không thèm nhìn một cái.
Kết quả vừa về tới trước khi giải phóng, liền ăn không nổi.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Tư Niệm cũng cắn răng mua gần nửa túi.
So ra, đường trắng rẻ hơn không ít.
Tư Niệm lại cân năm tệ đường trắng, định làm sườn xào chua ngọt.
Sườn cô chắc chắn không mua, chỉ có thể tìm chồng hờ xin.
Anh mở trại heo, xin một chút sườn có lẽ không quá đáng nhỉ?Nghĩ tới sườn xào chua ngọt mềm thơm ngọt, trong miệng Tư Niệm mất tiền đồ ứa nước miếng.
Kiếp trước cô là một thánh ăn, bình thường rảnh rỗi, ở nhà trong nghiên cứu các loại mỹ thực.
Nhưng bởi vì phải đi làm, cũng không có nhiều thời gian như thế.
Bây giờ quay lại, ngược lại rất tốt, có quá nhiều thời gian cho mình nấu đồ ăn.
Nói thật, Tư Niệm vô cùng hài lòng với nhà họ Chu.
Đây là thập niên 80, người ta đã sống ở nhà lầu hai tầng rồi.
Phải biết người chào đời năm 98 như cô, lúc nhỏ còn sống ở nhà ngói gạch xanh.
Điều kiện đều không bằng năm 80 người ta.
Bây giờ cũng không có gì không hài lòng.
Ở thời đại của cô, cô hai mươi lăm tuổi người nhà đã giục kết hôn, xem mắt tận mấy lần, hoặc là bảo cô từ chức ở nhà chăm lo nhà cửa, hoặc là đòi ba năm sinh hai đứa con.
Khiến Tư Niệm sắp có bóng ma tâm lý.
Thế nhưng tới năm 80 lạc hậu, có một người chồng tự kèm theo con, không yêu cầu cô sinh con, chỉ cần đối tốt với bọn trẻ là được.
Thời này còn có chuyện tốt như vậy?Tư Niệm không có phiền não của việc bị giục kết hôn, giục sinh con, bây giờ vô cùng khao khát với cuộc sống mới.
Khi cô mãn nguyện xách túi lớn túi nhỏ về nhà họ Chu, đã là năm giờ chiều.
.