Trời hè oi bức, quần áo của đứa trẻ lại đều là đồ vải bông dày nặng.
Dễ bẩn không nói, còn khó giặt.
Người nông thôn nuôi con toàn là khoác tám món mười món lên người, một năm bốn mùa đều như sợ đứa trẻ bị cóng.
Dao Dao cũng chỉ có hai chiếc áo khoác đổi qua đổi lại, đã có hơi giặt không sạch rồi.
Để giải phóng đôi tay, cho nên Tư Niệm định mua ít quần áo trẻ em mỏng nhẹ cho cô bé.
Thời này, người chịu chi tiền cho trẻ con cũng nhiều, một chiếc T-shirt nhỏ cũng tốn bốn năm tệ, đắt một chút như mười mấy hai ba mươi tệ cũng có.
Mặc kệ là thời đại nào, người giàu có đều đông, đắt mấy cũng có người mua.
Tư Niệm may mắn, vừa hay gặp phải đợt siêu thị làm chiến lược truyền thông, mua một tặng một.
Cô chọn hai cái T-shirt hoa nhỏ, lại mua hai cái quần cùng với đôi giày nhỏ cho con nít mang, cũng đã tốn mười lăm tệ.
Vốn muốn mua cho hai anh em Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn, dù sao thì Chu Việt Thâm cũng cho mình không ít tiền.
Nhưng Tư Niệm không biết số đo của chúng, nhất thời cũng khó mua, sợ mặc không vừa, thế là nghĩ lần sau có cơ hội lại tới xem thử.
Không mua được quần áo, nhưng không có nghĩa không mua được cái khác, cặp sách của hai cậu nhóc đều cũ tới te sợi, cặp sách thì không cần lo lắng kích cỡ, Tư Niệm tùy tiện mua hai cái.
Một mình cô không xách được quá nhiều đồ, cho nên cũng không dám mua nhiều, may mà có cặp sách, tất cả đồ nhét vào bên trong, vẫn có thể đựng được không ít.
Tiếp đó, Tư Niệm lại chạy tới khu thực phẩm dinh dưỡng, mua một ít đồ tốt như mật ong, sản phẩm dinh dưỡng như sữa bột.
Dù sao thì đứa nhỏ đang thời kỳ phát triển, cần bổ sung dinh dưỡng.
Tư Niệm còn đi mua một số đồ bổ sung canxi, khí huyết.
Lúc nhỏ cơ thể của cô không tốt lắm, luôn ăn uống không tốt, sau này sau khi uống canxi, chiều cao đã tăng lên thấy rõ, Tư Niệm cảm thấy bổ sung canxi vẫn rất hữu dụng.
Mua xong những thứ này cũng hơn bốn giờ.
Tư Niệm dẫn Dao Dao tới bến xe, một lớn một nhỏ tìm một quán ăn vặt ngồi xuống, cô cũng rất đói, lên tiếng nói: “Bà chủ, cho tôi một phần sữa đậu nành, hai cái trứng gà, một phần bánh quẩy một lồng bánh bao nhỏ.
”Đồ vừa lên bàn, Tư Niệm đã ăn như hổ đói.
Dao Dao cũng biết tự ăn, không cần Tư Niệm đút, cô bé cầm trứng gà nhét vào trong miệng, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.
Xe của Phó Dạng vừa lái qua, anh ta nhìn thấy Tư Niệm đang ngồi trong quán ăn vặt.
Lập tức nhíu mày lên.
Quả nhiên, anh ta biết ngay Tư Niệm không có ý tốt.
Nếu không sao cô lại biết hôm nay mình sẽ tới bến xe làm việc!Đoán chừng là dùng chuyện công việc, dò la hành tung của mình từ chỗ em gái!Đúng là khiến người ta chán ghét!Tài xế lái xe là người nhà họ Phó, cũng biết Tư Niệm, nhìn thấy Tư Niệm, lập tức lên tiếng: “Cậu chủ, muốn chào hỏi cô Tư không?”Tài xế vẫn có chút ấn tượng với cô tiểu thư nhà họ Tư này, tướng mạo rất xinh đẹp, hôm nay còn chủ động bán công việc cho tiểu thư của họ.
Sau khi nghe nói mình không phải con ruột, cũng lựa chọn rời khỏi nhà họ Tư.
Tóm lại vẫn rất đáng thương.
Xấp xỉ tuổi con gái của mình lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Rốt cuộc hai nhà vẫn có quan hệ đính hôn, lại lớn lên cùng một đại viện, ông ấy cảm thấy lúc này gặp mặt, không chào hỏi không hay lắm.
Nghe vậy, Phó Dạng lập tức không vui: “Không cần, lái thẳng đi.
”Tài xế ngơ ra, nhưng nghĩ lại quả thực cậu chủ không thích cô Tư Niệm lắm, cũng không nói gì.
Lúc đi qua bên cạnh hai người, Phó Dạng vô thức nghiêng đầu nhìn Tư Niệm.
Không biết vì sao, anh ta muốn nhìn thấy biểu cảm của cô khi nhìn thấy mình đi ngang qua bên cạnh cô, sau đó cô vô cùng kích động, còn mình lại giả vờ không nhìn thấy.
Có thể tính xấu xa của đàn ông chính là nằm ở ức hiếp phụ nữ.
Bởi vì anh ta cảm thấy ánh mắt của Tư Niệm trước đó khiến anh ta rất không vui.
Tuy anh ta an ủi mình rằng có thể Tư Niệm không nhìn thấy mình, nhưng trong lòng anh ta lại nói cho anh ta biết, cô nhìn thấy rồi.
Thế nhưng anh ta thất vọng rồi.
Tư Niệm chuyên tâm ăn uống, vốn không nghiêng đầu nhìn một cái.
Xe của anh ta nổi bật như thế, người ở xung quanh đều vô thức nhìn, cô thế mà lại không nhìn, cũng quá giả vờ rồi.
Sắc mặt Phó Dạng âm trầm, giống như người mình thường ngó lơ rất lâu, bỗng nhiên có một ngày thay đổi, tới lượt mình bị ngó lơ.
.