Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thanh Khê nở nụ cười biết ơn với thầy Hoàng, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống mở vở ghi ra, tập trung nghe giảng.
Mới đầu còn có bạn học tò mò nhìn sang, sau đó trong tiếng giảng bài của thầy Hoàng, mọi người cũng dần không chú ý tới nữa.
Cố Thanh Khê ngồi ở trong phòng học, nghe tiếng giảng bài dạt dào cảm xúc của thầy Hoàng, trong lòng cuối cùng cũng an định lại.
Cô rất biết ơn số mạng, đã để cô quay trở lại thời đại giản dị tự nhiên này này, sau khi cho cô nhìn thấy hướng đi vận mệnh tương lai của mình.
Căn phòng học tồi tàn đến mức lớp tường bong tróc lộ ra gạch đất bên trong, thầy giáo vật lý một lòng đắm chìm trong bài giảng, các bạn học đói khát kiến thức cùng tập trung tinh thần nghe giảng, đây chính là thanh xuân chua xót lại khốn khổ của cô, là nơi chứa đựng những hồi ức đau thương đến mức cô không muốn nhớ lại, nhưng lại không ngừng nằm mơ thấy.
Trong lúc thất thần, Cố Thanh Khê thoáng rơm rớm nước mắt.
Cô khẽ siết chặt tay thành quyền, tự nhủ với mình, đã sống lại một đời, cô phải bước đi thật vững vàng.
******
Đến giờ tan học, các học sinh lại ba chân bốn cẳng ùa ra phòng bếp tìm túi lưới đựng lương khô của mình, không còn cách nào khác, tài nguyên ở thời đại này quá thiếu thốn, không nhiều đồ ăn vặt hay các món ăn gì đó như đời sau, cũng không thừa thãi đồ ăn nhập khẩu.
Mọi người cố gắng lắm cũng chỉ được một ngày hai bữa, đến ăn lương khô cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cố Thanh Khê không chạy tới lấy.
Về bữa tối nay, đáng lẽ sau khi tiết học thứ hai chiều nay kết thúc, cô nên mang túi lưới đựng lương khô của mình tới phòng bếp, nhưng do buổi chiều gặp phải chuyện kia, cô cũng không còn tâm tư nào nữa.
Ngay cả khi các bạn cùng phòng gọi cô, cô cũng lười đi, nên lồng hấp lớn trong phòng bếp không có lương khô của cô.
Nhưng cô cũng không cần phải quá vội, hiện tại mọi người đều đã đi tới phòng bếp lấy lương khô, cô xách phích nước nóng đi lấy nước nóng chắc sẽ nhanh lấy được.
Cô có thể bỏ lương khô vào trong ca tráng men, ngâm trong nước ấm, rồi ăn kèm với gừng ngâm là được.
Cô vội vàng trở về phòng ký túc xá lấy phích nước nóng, sau đó chạy như bay tới phòng nước nóng, quả nhiên phía trước chỉ có ba người đang đứng, xếp hàng chờ một lúc là tới lượt.
Cô nhìn nước nóng chảy rào rào vào trong phích nước của mình, giữa thời tiết lạnh giá, nước bình thường đã đóng thành băng, nước nóng tỏa ra làn khói trắng ấm áp trong không khí lạnh giá của buổi tối mùa đông này.
Lúc Cố Thanh Khê lấy nước nóng xong, người phía sau cô đã xếp thành hàng rất dài.
Mọi người đều co rụt người lại, một tay xách phích nước, một tay đút vào trong túi, không ngừng giậm chân tại chỗ để xua tan cái lạnh.
Có người nhìn thấy Cố Thanh Khê đã lấy được nước nóng, lại nhìn đến hàng dài người đứng trước mặt mình, ánh mắt nhìn cô đầy hâm mộ.
Lúc Cố Thanh Khê đi tới cuối hàng, cô chợt nhìn thấy Tôn Dược Tiến.
Trên thực tế, Cố Thanh Khê hơi nghi ngờ Tôn Dược Tiến, buổi trưa cậu ấy mới tìm mình mượn vở ghi, đến buổi chiều Cố Tú Vân đã trộm vở ghi của mình, có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Nhưng lúc này, cô cũng không muốn đi hỏi, dù sao có hỏi cũng uổng công, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhìn thấy Cố Thanh Khê, hai mắt Tôn Dược Tiến sáng bừng lên, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Cố Thanh Khê, ánh sáng trong mắt cậu ta dần phai nhạt: “Bạn học Cố, hôm nay cậu tới sớm vậy?”
Cố Thanh Khê đi tới: "Đưa phích nước của cậu đây.”
Tôn Dược Tiến cười nói: "Cậu lấy nước cho tôi à? Cám ơn cậu! "
Bọn họ mở nắp phích nước gỗ ra, Cố Thanh Khê cẩn thận rót nước nóng từ trong phích của mình vào trong phích nước của Tôn Dược Tiến, nước nóng ào ào chảy ra, hơi nước bốc lên nghi ngút, Tôn Dược Tiến cũng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê thật sự rất đẹp, là kiểu con gái có thể nhận ra ngay trong đám đông, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, mắt hạnh mí to, lông mày là chân mày lá liễu giống như trong sách miêu tả, chiếc áo bông hoa màu lam cũ mà các cô gái nông thôn hay mặc, lại được cô mặc thành kiểu trang phục thanh nhã như tuyết.
Cố Thanh Khê tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tôn Dược Tiến.
Có lẽ Cố Thanh Khê của quá khứ sẽ thấy mừng thầm mà tràn đầy mong đợi vì ánh mắt này của Tôn Dược Tiến.
Nhưng là bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ nhìn lâu hơn một lúc, nói nhiều hơn một câu cũng cảm thấy dư thừa.
Tới khi rót được nửa phích nước nóng kia, Cố Thanh Khê nâng miệng phích nước nóng của mình lên đóng nắp lại: "Bạn học Tôn, rất cám ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn nước sôi, lần này coi như là trả lại cho cậu."
Sau khi nói xong, cô cũng không chờ Tôn Dược Tiến đáp lại, thậm chí là không cả nâng mí mắt lên, đã rời đi luôn..