Nhóm dịch: Thất Liên HoaAi mà ngờ ngoài ông chú bá đạo ra, hai đứa trẻ này còn có một người cha cực bá đạo.
Cha của chúng là một nhà khoa học lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, và sở dĩ hai nhóc phải ở nhờ nhà chú là do cha họ tạm thời “mất liên lạc” do công việc.
Nhưng tất cả chuyện này là do định mệnh, không liên quan gì đến Lục Mạn Mạn.
Cô không bám víu nam chính cũng là có nguyên nhân, bởi vì cô không định ở lâu trong căn nhà này.
Lục Mạn Mạn rất mê trai đẹp, cô không biết người chồng rẻ tiền bây giờ trông như thế nào, tuy rằng hai đứa cháu đều rất đẹp nhưng không biết liệu chú của chúng có phải là ngoại lệ, mang gen lặn của gia đình hay không nữa…Huống hồ bây giờ mới là thập niên tám mươi, phải biết tận dụng cơ hội từ làn sóng cải cách để kiếm tiền, cố gắng làm một phú bà độc thân, rồi sống những ngày tháng giàu sang đẹp đẽ, hàng ngày được vây quanh bởi các mỹ nam trẻ tuổi dẻo miệng không phải tốt hơn sao?Bên này Lục Mạn Mạn và hai đứa trẻ một lớn một nhỏ lấy đồ ăn vặt lắp đầy bụng, bên kia dì Điền cũng nhanh chóng làm cơm xong.
Ngoài một nồi cơm trắng lớn đặt trên bàn ra, còn có trứng chiên, trứng hấp thịt băm, thịt heo xào dưa chuột và một nồi canh đậu xanh giúp giải độc thanh nhiệt.
Khóe miệng Chi Chi đã ươn ướt, dường như nước miếng sắp chảy ra ngoài, trong đôi mắt đen láy đó không thể che giấu được vẻ thèm khát.
Mặc dù Chu Bỉnh đã cố gắng che giấu, nhưng tiếng nuốt nước bọt vẫn bị Lục Mạn Mạn nghe được.
Hai ngón tay Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ăn cơm.
”Cứ tưởng rằng hai đứa sẽ không chờ được nữa mà động đũa.
Nhưng cuối cùng Chu Bỉnh lại đứng dậy, trước hết là xới cho mỗi người một bát đầy cơm, sau đó lại múc cho em gái hai thìa trứng hấp thịt băm, rồi mới chậm rãi ngồi xuống ăn cơm.
Hoàn toàn không ăn ngấu nghiến.
Thành thật mà nói thì được dạy dỗ rất tốt, giống như những đứa trẻ xuất thân từ gia đình trí thức.
Lục Mạn Mạn gắp miếng thịt heo, thơm ngon vừa miệng, thịt thơm thấm vị, trình độ nấu ăn của dì Điền cũng không tệ lắm.
Lúc ăn cơm Lục Mạn Mạn luôn ăn đến khi no tám phần là dừng, nhưng cô không giống những người bình thường mà luôn nhai kỹ nuốt chậm, bởi vậy lúc cô buông đũa xuống thì nhóc Chi Chi đã ăn no, bụng nhỏ đã căng phồng lên rồi.
Trên mặt Chu Bỉnh cũng lộ ra vài phần thỏa mãn.
Ăn uống no say, Chu Bỉnh và em gái cùng đọc một quyển sách thiếu nhi còn Lục Mạn Mạn thì lên lầu nghỉ ngơi.
“Đồng chí Lục, có người tìm cô.
”Dì Điền đột nhiên gõ cửa.
Lục Mạn Mạn buồn bực hỏi: "Ai vậy?”“Họ nói là chú thím của cháu, bây giờ đang chờ ở cổng.
”Cổng mà Dì Điền nói ở đây chính là cổng chính của quân khu, cửa chính có vệ binh canh gác, nếu không phải người trong viện mà muốn tiến vào viện thì cần đăng ký danh tính.
Chú thím của nguyên chủ tìm tới, bên kia gọi điện thoại về nhà, một mặt cũng là để kiểm tra đối chiếu thân phận người đến thăm.
Lục Mạn Mạn lục lọi trong trí nhớ thật lâu mới nhớ ra được chú thím kia - - cái gì mà chú thím, cùng lắm cũng chỉ là một họ hàng xa mà thôi.
Lúc trước cha mẹ và cậu của nguyên chủ rất giàu có, mấy người bà con xa thân thích bắn đại bác cũng không tới đều đến tìm, sau đó khi họ nghèo túng thì những người kia sợ bị liên lụy nên đã tránh xa từ lâu.
.