Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bấy giờ những quả dưa chuột đều cong cả, không có kích thước to được như sau này, màu sắc cũng không phải là màu xanh bóng, mùi vị thì vẫn còn được, sướng miệng thanh ngọt.
Cô cắt thành hạt lựu, thêm một phần nhỏ vào trong món gà cay, phần lớn dưa chuột thái hạt lựu đều dùng làm rau trộn, món gà quá cay, Qua Qua ăn không được, món dưa chuột trộn này trờ thành món yêu thích nhất của cô bé tối nay.
Trước khi ba đến đã ăn nửa cái bánh bao thỏ, nghe tiếng ba trở về còn cố ý lấy một cái bánh bao hình con thỏ đưa cho ba của cô bé.
Món gà vừa cay lại vừa thơm, nếu như ăn vào mùa hè thì chắc chắn sẽ nóng toát cả mồ hôi.
Chồng cô không sợ cay, thậm chí có hơi thích ăn cay, nhưng xưa nay không hề nói.
Anh đặt vị trí của mình ở quá thấp, thích cái gì muốn ăn cái gì cũng sẽ không nói ra giống như Qua Qua.
Qua Qua nói xong mà cô không đồng ý, thì Qua Qua sẽ tự mình nghĩ mưu ma chước quỷ để được mới thôi, nhưng A Ninh nhà cô ngay cả nói cũng không chịu nói.
Mắc bệnh cũng như vậy, trước đó có dấu hiệu nhưng không chịu biểu hiện ra ngoài, khó chịu cũng tự mình nhịn lấy, không chịu nổi mới bị cô phát hiện.
Đời trước để lại mầm bệnh cũng là như thế.
Ban đầu mới đau yếu, cô muốn dẫn anh đi khám bệnh thì anh nói không cần.
Không phải giấu bệnh sợ thầy mà sợ cho nhà thêm gánh nặng.
Khám bệnh thì phải dùng đến tiền, hơn nữa chỉ là bệnh nhẹ nên rất nhanh có thể khỏi.
Cô bị anh thuyết phục, cũng cảm thấy bệnh nhẹ có thể tự mình chịu rồi sẽ hết, sau này phát sốt, mới biết được người đàn ông của cô cũng giống như hai đứa trẻ vậy, không khiến người ta bớt lo.
Đánh thì không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng.
Không phải cô không yêu Chu Trình Ninh, chỉ là đời trước sau khi sinh con xong, rất tự nhiên mà nghiêng cán cân trong lòng về phía con nhỏ, con cái cần được bảo vệ cùng với che chở...!Lại một lần nữa, cô cũng hiểu rõ, người đàn ông mà khiến cô cho rằng không cần phải lo lắng nhất, lại là người không thể bớt lo hàng đầu...
Có gà cay, Chu Trình Ninh không biết đã ăn hết mấy cái bánh bao, vẫn là Từ Hương Quyên nhắc nhở anh đừng ăn nữa, tiếp tục ăn thì ngày mai sẽ không còn để mang đến trường học, buổi tối chỉ làm một cái đùi gà.
Lúc này Chu Trình Ninh mới chuyển đũa qua phía dưa chuột trộn.
Dưa chuột trộn so với món gà cay nóng thì thanh mát hơn nhiều, giòn giòn sướng miệng, chua chua đúng vị.
“Buổi sáng ngày mai để cho anh mấy cái bánh bao nóng, đừng để trong hộp cơm, tránh khỏi việc bỏ không vừa vào hộp, cùng hấp với gà cay cũng không ngon.
Mấy món xào lăn như gà cay này mà hấp lên thì hương vị không bằng mấy món hầm được.”
“Được, thế nào anh cũng đều thích ăn.
Quyên, hôm nay em ăn cái gì?”
Vợ anh nấu ăn dường như đều để cho Qua Qua và anh ăn, đêm qua còn húp canh trứng, buổi tối hôm nay món gì cũng không đụng đến.
“Em ăn bánh bao rồi, buổi chiều cũng uống canh cá ở chỗ mẹ em.” Món canh cá kia thật sự là không có muối không có dầu, uống vào còn mang theo mùi cá tanh, cô đã nói cho mẹ biết nấu cá làm sao mới không tanh.
Ăn rồi thì Chu Trình Ninh cũng yên tâm, bây giờ trở về anh nhớ tới lời đồng nghiệp nói lúc ban ngày, không cảm thấy vợ mình đem tiền cho ừm ừm hết, dù sao trong nhà cũng không có nhiều tiền.
Anh sợ, sợ vợ anh chuẩn bị không cần anh nữa, mới đối tốt với anh như thế.
Vợ anh đối xử với anh khẳng định là không tệ, cái nhà này cũng là của vợ anh, phía sau có vườn rau xanh, trong sân có cây lê cây đào, vô cùng sạch sẽ có thứ tự, mỗi ngày ba bữa cơm của anh đều có vợ chuẩn bị, không giống như lúc còn độc thân, bánh phở đều phải tự mình mua, tự mình làm.
Thời đại học còn có thể đến nhà ăn của trường để mua, trở về bên này làm việc, chỉ có thể tự mình động tay, hơn nữa có đôi khi làm thành không sống không chín cũng phải kiên trì ăn vào, nếu không thì sẽ lãng phí..