Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgược lại, Chu Tĩnh thì không suy nghĩ nhiều.
Thấy Cố Uyển ném chổi qua có thể phang ngất mấy con, thế là anh ta ngứa ngáy cũng muốn tự thử xem sao, bèn hưng phấn đi lại nói: "Để anh thử một chút!"Người này thân cao chân dài, bước mấy bước đã đến bên cạnh Cố Uyển.
Mà bấy giờ, Tần Hiểu Muội, người vốn dĩ muốn bắt chim sẻ đã trở thành phụ tá nhỏ nhặt chim sẻ và chổi rồi.Trong phút chốc, Cố Uyển không hay biết gì, nghe được tiếng nói của Chu Tĩnh còn chưa kịp tránh ra thì chân đã mềm nhũn.Cô bình tĩnh đứng ở đó, nghĩ là đợi tới lúc chim sẻ đậu xuống rồi Chu Tĩnh đi chọi chim thì mình có thể ra ngoài.
Chỉ cần nửa phút giảm choáng thôi là cô lấy lại được chút sức rồi sẽ tách ra ngay.Trong bụng tính toán thì hay lắm, nhưng cô lại không ngờ Tần Chí Quân cũng chống gậy đi tới.
Hai người thì sức ảnh hưởng tới cô hầu như chỉ tăng lên thôi.
Chân nhỏ của Cố Uyển cứ run rẩy không ngừng, gần như không đứng vững nữa.
Khi nhìn thấy một mảnh sân phơi thôi mà có nhiều người như vậy, cô muốn bật khóc luôn.Nhất là hai người phụ nữ vốn đang phơi thóc.
Một người trong đó chính là người võ đoán về Tần Chí Quân ở bên cạnh hồ Đại Thanh lần trước.
Người này phơi thóc xong thì thấy chỗ cô đang chọi chim sẻ bèn nghỉ chân mà nhìn.Toàn thân Cố Uyển như chẳng còn chút sức, móng tay cô nhấn mạnh vào trong da thịt.
Cơn đau đớn này khiến cho cảm giác cả người mềm nhũn của cô lui đi một chút.
Rồi như tìm được biện pháp tự cứu mình vậy, tám móng tay cô đều đâm vào giữa lòng bàn tay của mình.Chu Tĩnh đứng ở vị trí bên trái cách cô chưa tới một mét, mà Tần Chí Quân lại đứng ở bên phải cô.
Lúc này vừa hay Tần Hiểu Muội xách cái chổi bị Cố Uyển ném ra về lại.
Chu Tĩnh bước mấy bước về phía Tần Hiểu Muội định nhận lấy cái chổi, khéo sao lại đứng ngay ở trước người Cố Uyển.Cố Uyển có bấm vào lòng bàn tay nữa cũng mất tác dụng.
Cơ thể cô loạng choạng, đầu óc trống rỗng, bối rối.
Cô tuyệt vọng đến mức chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu: Bây giờ mà nếu cô bị Chu Tĩnh đỡ lấy trước mặt mọi người thì chưa tới buổi trưa cô đã có thể trở thành đề tại trong câu chuyện của những người phụ nữ trong thôn.
Toàn bộ danh dự của cô sẽ đi đời, chưa kể Tần Chí Quân cũng đang ở bên cạnh.
Anh sẽ ra sao đây?Thật ra cô không hề biết tuy là Tần Chí Quân cách mình xa hơn một bước, nhưng vẫn âm thầm nhìn Cố Uyển.
Lúc cơ thể cô vừa uốn một cái anh đã lập tức phát hiện ra nó không ổn.
Thấy sắc mặt cô lại trông rất giống cái hôm mà cô bị 'tụt huyết áp', mà bên cạnh cô lại là Chu Tĩnh, hầu như Tần Chí Quân không suy nghĩ một chút nào đã ném cây gậy đang cầm trong tay một cái rồi duỗi tay ôm chặt Cố Uyển.Từ lúc cơ thể Cố Uyển nhoáng lên đến khi cô được Tần Chí Quân nắm lấy, thời gian cùng lắm chỉ trong nháy mắt, nhưng động tác Tần Chí Quân ném cây gậy rồi sải bước đến bên cạnh Cố Uyển lại rất rõ ràng, người trong sân đều nhìn về phía hai người.
Mặt của Cố Uyển lập tức đỏ lên, rồi nó lan thẳng từ tai xuống cổ.
Một đôi tay mềm câu ở trên cổ của Tần Chí Quân.
Cô hốt hoảng không dám nhìn lên người này, chỉ có đáy lòng là nảy sinh cảm giác may mắn nho nhỏ.
Cố Uyển thấy may mắn vì là anh, nhưng rồi lại nghĩ liệu chuyện này có khiến anh bị thương không.Tần Chí Quân cúi đầu nhỏ giọng hỏi Cố Uyển: "Em không mang kẹo theo trên người à?"Hơi thở anh phả vào bên tai Cố Uyển khiến cô càng cảm thấy choáng váng hơn nữa.
Vốn là cô còn đang gắng gượng đứng tựa vào cái ôm dìu của anh, bấy giờ thì trọng tâm cả người đều tựa vào trên người Tần Chí Quân, đầu tựa trên vai anh, khẽ lắc lắc.Chu Tĩnh cũng không kịp hiểu là Cố Uyển bị làm sao, rồi sao mà Tần Chí Quân lại đến được bên cạnh Cố Uyển nhanh như thế.
Thấy Cố Uyển mềm mại yếu ớt mà tựa trên người Tần Chí Quân, khuôn mặt cũng đỏ bừng thì đôi mày anh ta bắt đầu hơi nhíu lại.Trong lòng anh ta cảm nhận được chút khó chịu mà bản thân cũng không nhận ra được.
Người này muốn hỏi gì đó, rồi cứ như nhận ra mình chẳng có lý do gì cả, bèn bình tĩnh nhìn một hồi rồi hỏi Tần Chí Quân: "Em ấy bị làm sao vậy?"Tần Chí Quân liếc anh ta một cái, đôi mắt loé lên.
Anh bảo: "Uyển Uyển tụt huyết áp, ban nãy đứng không vững."Chu Tĩnh nghe được kiểu xưng hô này của Tần Chí Quân dành cho Cố Uyển thì trong lòng nói 'vậy quá thân mật rồi'.
Anh ta liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ đang xem náo nhiệt ở đằng xa rồi nói với ba phần vui đùa, bảy phần chân thật: "Anh ôm em ấp như thế không hay lắm đâu!"Trên mặt Tần Chí Quân lại bày ra biểu cảm cưng chiều, cười bảo: "Không sao, nhà của hai chúng tôi đã định chuyện kết hôn cho tôi và Uyển Uyển rồi, chỉ đợi sang năm là sẽ kết hôn.
".