Giống như bị điểm huyệt vậy, anh cứ thế ngây người đứng im.
Đến khi hoàn hồn lại, anh vội vàng nhét điếu thuốc đang cháy dở vào miệng Ngốc Trụ, chỉnh lại vạt áo, đứng thẳng người hơn.
Ngốc Trụ ngơ ngác ngậm điếu thuốc, không hiểu nổi vì sao ông chủ lại đột nhiên tặng mình điếu thuốc, có ý gì đây?
Ôn Kiều chẳng bận tâm đến phản ứng của họ, sự buồn bực trong lòng đã vơi bớt phần nào, lúc này đến lượt cô gọi điện thoại.
Cô nhấc ống nghe, bấm số điện thoại đã thuộc lòng ấy, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua, hỏi: "Là Kiều Kiều đấy à?"
"Vâng, bà ơi, cháu đến thành phố mỏ rồi, bà không cần lo lắng đâu.
"
"Đến nơi là tốt, xong việc thì mau về ngay nhé, cháu là con gái, ở ngoài lâu bà không yên tâm.
"
"Dạ, cháu biết rồi.
Đợi cháu giải quyết xong sẽ về ngay.
"
Ôn Kiều cố giữ giọng mình không run, lòng dạ quặn thắt, cảm giác khó chịu dâng trào.
Ba tháng qua, cuộc đời cô trải qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, cô gần như không thể gắng gượng thêm nữa.
Sau khi gác máy, cô ôm chặt túi đồ, lầm lũi rời khỏi bưu điện, thất thần chẳng hay biết có một đôi mắt đào hoa phía sau vẫn đang nhìn cô đầy suy tư.
*
Hai mươi phút sau, Ôn Kiều đeo khăn tang lên tay, tay vẫn ôm chiếc túi đen đứng trước cổng nhà máy giấy, trên người còn mang theo một dải băng trắng với dòng chữ lớn nổi bật.
[Trịnh Thiên Cương nợ tiền không trả, trời đất khó dung!]
Trịnh Thiên Cương là phó giám đốc nhà máy giấy, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, chỉ chốc lát sau, đã có rất đông người tụ tập quanh cô.
Một nhân viên cũ nhận ra cô, lập tức bước đến hỏi: "Ô! Đây chẳng phải Kiều Kiều sao? Nhà cô chuyển lên Bắc Kinh bao nhiêu năm rồi mà nhỉ? Sao thế này?"
Ôn Kiều đối diện với ánh mắt của thím ấy, cố tình bày ra dáng vẻ lã chã chực khóc, trông thật đáng thương.
"Thím ơi, cháu đến phó giám đốc Trịnh, chú ấy có ở nhà máy không ạ?"
Bà thím có gương mặt tròn trĩnh này vô tình nhìn thấy dải khăn tang trên cánh tay trái của cô, không khỏi giật mình, buột miệng thốt lên: "Cháu… nhà cháu có ai mất rồi?!"
"Là bố cháu.
"
Nhắc đến chuyện này, mắt Ôn Kiều khẽ cụp xuống, nỗi đau thoáng qua trong mắt nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.